Cuối cùng sau khi hiểu rõ thân phận Lưu Giang Xuyên, quân trướng yên tĩnh xuống, Tề Hàm nhìn vẻ mặt Lưu Giang Xuyên có chút dại ra, cũng hiểu được những ký ức ẩn sâu này bị lôi ra, tựa như trải qua những vui khổ kia một lần nữa... mà có lẽ, một vài người trong đó, dù tốt hay xấu, đã mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, khó gặp lại nữa.
"Lưu huynh nói nửa năm trước lệnh huynh đến Tây Xuyên, cũng chỉ để phù linh hồi hương sao?" Sơ sơ tính ra, Quân Diệc Hi ám sát A Đề Mạc Đô cũng vào lúc này, chẳng lẽ thật sự theo như lời nó, A Đề Mạc Hạ Xuyên là vì tránh né sứ đoàn Trung Châu? Tề Hàm nghi hoặc trong lòng, liền trực tiếp hỏi.
Lưu Giang Xuyên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu nói, "Phù linh hồi hương là một mặt, bày ra dân loạn là mặt khác... Về phần điện hạ ngươi... chỉ là chuyện bất ngờ... mà mục đích quan trọng nhất, là muốn mang ta trở về Bắc Mãng..."
Lưu Giang Xuyên đột nhiên ho khan, làm động vết thương nặng sau lưng, sắc mặt trắng thêm vài phần. Tề Hàm vội vã đỡ y, lại đút mấy ngụm nước, nói, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi..."
Lưu Giang Xuyên hòa hoãn vài nhịp thở, lần nữa nằm nghiêng trên chiếu, tầm mắt không rời Tề Hàm vẻ mặt ân cần, nói, "Mặc kệ ngươi tin hay không, những việc ca ca ta làm sau lúc đến Tây Xuyên, ta đều chẳng hay biết gì... Sau khi dân loạn hơi ổn định, ta thấy tinh lực y càng lúc càng kém, liền gạt y đi Thập Vạn Đại Sơn tìm Chu Quả... Sau khi y dùng một viên, quả nhiên tinh thần đã khá nhiều, ta cho rằng y sẽ không có chuyện nữa... Nhưng vào mấy ngày trước, y nói cho ta biết... Những năm gần đây, y đã sớm như đèn cạn dầu hết cách xoay chuyển, Chu Quả chẳng qua cũng chỉ kéo dài một hai năm tính mạng y..."
Lưu Giang Xuyên cười khổ nói, "Lúc ăn roi... ca ta nói, bảo ta nhớ kỹ những lời này, không nhớ được... liền đánh vào xương tủy..."
Đau xót trong mắt Tề Hàm không thể nhẹ hơn Lưu Giang Xuyên, đến nông nỗi này, hắn vẫn không có cách nào xem người vô tư chính trực này là kẻ địch, chuyện ba mươi năm trước cách y quá xa, mà sự chân thành của Lưu Giang Xuyên sớm đã thâm nhập nội tâm.
"Ca ca muốn dẫn ta trở về Bắc Mãng... Hóa ra, việc bất trắc năm đó, căn bản là mẫu thân và ca ca cùng nhau bày kế! Bởi vì đại phu đã sớm phán định, ca ca... đời này không có cách nào sinh... con nối dõi, mẫu thân lại không nỡ bỏ trí tuệ của y, liền nghĩ ra cách... để ta giả chết rời đi... Nếu có một ngày ca ca bệnh chết, liền để ta... tiếp tục hoàn thành... đại nghiệp phục quốc... của nàng..."
Lúc Tề Hàm đi ra quân trướng, bị ánh mặt trời sáng rỡ phương bắc đâm đau nhói hai mắt, hắn dùng bàn tay che khuất tia nắng, bên tai vẫn quanh quẩn câu Lưu Giang Xuyên nói khi dần dần hôn mê.
"Ta không biết ca ca dùng phương thức gì thay ta chống đỡ... áp bức của mẫu thân mười năm nay, chính y... lại làm sao chịu đựng nổi... Ta chỉ biết rằng, mẫu thân đã hủy cả đời ca ca... Ta muốn trở về Bắc Mãng, dùng hết khả năng ta có... ngăn cản mọi thứ sẽ phát sinh sau này..."
"Thiếu gia..." Giọng Mạc Hâm cắt ngang tâm tư Tề Hàm.
Tề Hàm xoay người lại, hỏi, "Chuyện gì, Mạc Hâm ca?"
Mạc Hâm đáp, "Cửu gia bảo ta gọi thiếu gia đến chủ trướng, Hoắc gia đã trở về."
"Bán Hạ thúc thúc?" Tề Hàm vui vẻ trong lòng, tạm thời buông xuống cảm xúc vừa bị Lưu Giang Xuyên dẫn dắt ra, theo Mạc Hâm rảo bước đi tới hướng chủ trướng.
Từ nửa năm trước Hoắc Bán Hạ đã đến Bắc Cương, cũng nhờ vậy mà tránh được một trận roi mây của Quân Mặc Ninh đối với đám tiểu huynh đệ đóng giữ ở kinh thành sau khi A Đề Mạc Đô bị gϊếŧ. Lúc trước hắn đi Đông Xuyên thu mua dược liệu, hôm nay vừa mới trở lại.
Tề Hàm theo lễ bái kiến, Hoắc Bán Hạ cười ha hả vỗ vai hắn nói rằng, "Lần trước gặp ngươi là ở Giang Nam cứu trợ thiên tai, sắp hai năm không gặp, cao lên, cũng đen rồi. Lần này ta đi Đông Xuyên, nghe nói ngươi tìm cho tam ca ta Chu Quả, ngươi thật bản lĩnh, đây chính là bảo bối người tập võ có thể gặp không thể cầu!"
"Bán Hạ thúc thúc gặp mặt tiên sinh sao ạ? Tiên sinh... khỏe không?" Đôi mắt Tề Hàm sáng lên, tâm lại có chút trống rỗng.
Hoắc Bán Hạ nói, "Không gặp, tam ca bế quan, chuyện Chu Quả là tỷ ta nói với ta. Đúng rồi, nghe nói lúc rời kinh... tỷ của ta khi dễ ngươi?"
"Không... không có, sư nương không khi dễ ta..." Tề Hàm ngượng ngùng nói, tính tình "các thúc thúc" của hắn đều hồn nhiên chân chất, nhìn như không buồn không lo, sau lưng đều là người làm việc lớn.
Hoắc Bán Hạ cười ha ha, lần nữa ngồi đối diện Tề Mộ Tiêu, Tề Mộ Tiêu quay đầu hỏi, "Ngươi vừa mới đi xem Lưu Giang Xuyên sao? Hắn thế nào?"
Tề Hàm đúng sự thật nói, "Đã tỉnh, sốt cũng lui, chỉ là bị thương thật sự nặng, muốn khôi phục còn phải cần một khoảng thời gian..."
"Người này sự tình quan trọng, ta đã gửi tin tức vào kinh và Đông Xuyên," Uy nghiêm của thống soái Tề Mộ Tiêu lúc gặp phải chính sự có vẻ càng khiếp người, "Sáu trăm dặm khẩn cấp* cũng không nhanh bằng bồ câu bay, sư phụ ngươi hồi âm cũng nói tiên sinh ngươi đang bế quan, bảo chúng ta yên tâm chờ tin tức trong kinh. Nếu thương thế của hắn đã khống chế được, sau này ngươi ít đi tìm hắn, có nghe thấy không?"
* Ngày xưa lúc truyền văn kiện khẩn cấp người ta hay dùng "sáu trăm dặm khẩn cấp" hoặc "tám trăm dặm khẩn cấp" để biểu thị mức độ khẩn cấp của tình huống.
Lời Tề Mộ Tiêu nói khiến Tề Hàm nặng nề trong lòng, biết rõ chuyện Lưu Giang Xuyên tất nhiên không nhỏ, nhưng nếu phải tấu lên trên thật, vẫn khiến từng tia may mắn trong lòng hắn không còn sót lại chút gì.
"Có nghe thấy không!" Thấy hắn thất thần, Tề Mộ Tiêu nhíu mày lên giọng hỏi.
Tề Hàm vội hoàn hồn, khom người nói, "Nghe thấy được, cửu thúc."
Vài ngày sau đó, bất kể Tề Mộ Tiêu nghị sự, tuần tra đều mang theo Tề Hàm, trên danh nghĩa nói nhân cơ hội này hiểu rõ quân doanh, quân đội vận hành hơn, nhưng trong lòng Tề Hàm rõ ràng, cửu thúc bề ngoài thô kệch, nội tâm thận trọng căn bản là trông chừng hắn cực nghiêm, không cho hắn có bất kỳ tiếp xúc nào với Lưu Giang Xuyên.
Có điều thông qua Mạc Hâm, Tề Hàm vẫn biết tổn thương của Lưu Giang Xuyên đang khôi phục, người cũng nhiều tinh thần hơn; bởi vì theo lời giải thích của Tề Mộ Tiêu, cũng không thụ hình nữa. Chẳng qua thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, Bắc Cương rốt cuộc vẫn chờ được xử trí phía triều đình đối với Lưu Giang Xuyên.
Trong quân trướng, Bạch Thiên Lan mới nhậm chức Hình bộ thị lang một năm trước một thân quan phục màu thiên thanh, hướng Cung thân vương Tề Mộ Tiêu và y quan theo quân Hoắc Bán Hạ truyền đạt ý chỉ của hoàng đế Tề Mộ Lâm. Nói rằng giao khâm phạm Lưu Giang Xuyên cho Bạch Thiên Lan, Hoắc Bán Hạ cũng đi theo hộ tống, hai người phụ trách áp giải hồi kinh. Về phần sau khi hồi kinh định đoạt như thế nào, trong thánh chỉ cũng không đề cập.
Bạch Thiên Lan năm nay hai mươi chín, phong thái thành thục lại không mất nhuệ khí giúp hắn sớm thu được thánh tâm, vì vậy trở thành lực lượng trung kiên tân nhuệ của triều đình lấy Quân Vũ đứng đầu; từ năm ngoái tiến vào Hình bộ, mặc dù chỉ là một thị lang nho nhỏ, nhưng chỉ cần người có chút nhãn lực đều nhìn ra được, Bạch Thiên Lan nhập chủ Hình bộ chỉ là vấn đề thời gian. Lần này hắn được phái đến áp giải Lưu Giang Xuyên, cũng đủ để chứng minh sự tin tưởng và coi trọng của hoàng đế với hắn.
Đương nhiên, cấp bậc Bạch Thiên Lan còn chưa đủ để Tề Mộ Tiêu tự mình chiêu đãi, sau khi tiếp thánh chỉ, Hoắc Bán Hạ liền chủ động dẫn hoàng mệnh khâm sai một đường gió bụi mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước. Tề Hàm vẫn im lặng đứng một bên nhìn nhìn Tề Mộ Tiêu ngồi xuống uống trà, do dự trong chốc lát vẫn hé miệng hỏi, "Cửu thúc... sau khi Lưu Giang Xuyên bị áp giải hồi kinh... sẽ như thế nào?"
Tề Mộ Tiêu liếc hắn một cái, nói, "Thân phận hắn quá mức đặc thù, như lời ngươi nói, A Đề Mạc Hạ Xuyên tâm tâm niệm niệm muốn lấy chiến sự giữa Bắc Mãng và Trung Châu để đạt tới mục đích phục quốc của mình, như vậy Lưu Giang Xuyên chỉ còn lại hai con đường, hoặc A Đề Mạc Hạ Xuyên vì tính mạng hắn không khai chiến, thì hắn có thể tiếp tục sống... đương nhiên lấy thân phận con tin Bắc Mãng; nếu như có một ngày khai chiến, Lưu Giang Xuyên cũng chỉ có thể dùng để tế cờ thôi."
Tề Hàm chấn động trong lòng, A Đề Mạc Hạ Xuyên sẽ vì tính mạng Lưu Giang Xuyên mà buông bỏ mục tiêu chấp nhất cả đời sao? Hắn cũng chưa nói cho Tề Mộ Tiêu dụng ý của mẹ con Lưu thị sắp xếp Lưu Giang Xuyên giả chết mười năm trước, nếu nói rồi... Lưu Giang Xuyên tất nhiên không thấy được mặt trời ngày mai nữa...
Mà theo như lời Lưu Giang Xuyên, Chu Quả chỉ có thể duy trì một hai năm tính mạng của A Đề Mạc Hạ Xuyên, đến cùng gã sẽ chọn buông bỏ tất cả hay vẫn được ăn cả ngã về không trong sinh mệnh còn sót lại?
Nếu như gã lựa chọn buông bỏ tất cả, khi bản thân A Đề Mạc Hạ Xuyên cũng vì bệnh qua đời, sự tồn tại của Lưu Giang Xuyên đối với Trung Châu mà nói còn có ý nghĩa gì? Mà vương đình Bắc Mãng mất đi người làm chủ, lại sẽ đi tới con đường nào?
Nếu như A Đề Mạc Hạ Xuyên lựa chọn được ăn cả ngã về không... Như vậy Lưu Giang Xuyên, đã định trước sẽ trở thành vật hi sinh, chết tha hương đất khách, hồn phách khó về...
Tề Hàm gặp chuyện quen nhất nhất suy tính phân tích trên tất cả phương diện từ một khắc nhận được thánh chỉ trở đi, đã bị mấy vấn đề lặp đi lặp lại này quấy nhiễu, nhưng bất kể hắn trăn trở trằn trọc lăn lộn khó ngủ như thế nào, đều không thể giúp Lưu Giang Xuyên nghĩ ra một lối thoát... Hoặc có lẽ là, một con đường sống...
Ba ngày sau, Bạch Thiên Lan, Hoắc Bán Hạ chỉ huy đội ngũ áp giải trùng trùng điệp điệp xuất phát từ quân doanh Bắc Cương, ngoại trừ khâm sai vệ đội Bạch Thiên Lan mang tới, nhân thủ Kim Đường và Hỏa Đường của Yến Thiên Lâu cũng đi theo bảo hộ; ngoài ra, Tề Mộ Tiêu còn phái một đội hộ vệ một trăm người. Sở dĩ trịnh trọng như vậy, vì sợ Bắc Mãng A Đề Mạc Hạ Xuyên sẽ không tiếc bất cứ giá nào đến đây cướp người.
Về phần tuyến đường áp giải, theo ý Tề Mộ Tiêu, tạm thời chỉ định một trạm, chính là Đông Xuyên; Sở Hán Sinh nói trong thư, Quân Mặc Ninh sắp xuất quan, nếu đã như thế, Tề Mộ Tiêu quyết định sau khi áp giải phạm nhân đến Đông Xuyên, liền rút đội hộ vệ về Bắc Cương, chuyển cho Quân Mặc Ninh toàn quyền sắp xếp công việc tiếp theo.
Quân Mặc Ninh thân làm khâm sai bình định dân loạn Tây Xuyên, cho dù trên bề nổi, sắp xếp việc này cũng dư sức, càng không cần phải nói những việc này y đã quen đến không thể quen hơn.
Trong gió xuân phương bắc cuối tháng hai vẫn lạnh thấu xương, Lưu Giang Xuyên bị Hoắc Bán Hạ dùng ngân châm phong ấn nội lực chỉ mặc một thân áo tù phong phanh, co rúc trong xe tù.
Bánh xe lăn lăn, chạy về phía vận mệnh đã định mà lại chưa định.
-------------------
Bởi vì đoạn này tác giả chạy tình tiết rất dài nên là có vài chỗ hơi khó hiểu tẹo, bữa nay editor rảnh rỗi nên vượt quyền tóm tắt lại một tí ha :">
- Thứ nhất, hồi xưa Tây Xuyên (thuộc Trung Châu bây giờ) tên là Tây Thục, do Lưu gia làm chủ. Công chúa cuối cùng của Tây Thục là Lưu Yên, gả cho Tào thượng thư như kiểu Liên Như Nguyệt gả cho Quân Tử Uyên, rồi sinh ra Tào Mặc là cái bạn ám sát hoàng đế để rồi Quân thừa tướng vô đỡ thay hồi cuối quyển 1 ấy. Sau đó bỏ trốn sang Bắc Mãng lấy ông vua rồi sinh A Đề Mạc Hạ Xuyên (Lưu Giang Nhạc) với A Đề Mạc Thu Hoằng (Lưu Giang Xuyên), bả muốn huấn luyện 2 đứa con này để phục quốc Tây Thục hồi đó.
- Thứ hai, dân loạn ở Tây Xuyên là do Lưu Giang Nhạc bày kế để phục quốc Tây Thục, tình cờ là lần này có Quân tam với cả Tề Hàm đến nên mới bị vỡ kế hoạch. Sau đó Lưu Giang Nhạc đổi ý muốn bắt Tề Hàm làm con tin nhưng mà nửa đường bị đệ đệ Lưu Giang Xuyên của mình thả đi mất.
- Cuối cùng, Lưu Giang Nhạc bỏ trốn về Bắc Mãng, Lưu Giang Xuyên đuổi theo nhưng cùng đường chỉ có thể băng qua doanh trại Trung Châu đóng quân mới về được cho nên bị bắt làm con tin, áp giải về kinh vì muốn ra điều kiện với Bắc Mãng. Trên đường áp giải này xảy ra chuyện gì thì đợi hạ hồi phân giải.
Tui biết là đọc huấn mà plot nặng như này sẽ chán lắm nhưng tác giả thêm vào đều có ý của chỉ, đoạn này là tiền đề để viết cả quyển 4, vì chỉ khi những chuyện này xảy ra mới có thể kéo theo hệ quả về sau. Nên mong mấy bạn kiên nhẫn một xíu, tiên sinh sẽ sớm quay lại thôi nha.
Sẵn tiện spoil luôn là quyển 4 khá buồn, nhớ chuẩn bị tâm lý. Với lại sắp hoàn truyện rồi đó, ai chưa từng vote hay cmt thì làm đê :)))))) gửi tặng yêu thương tới editor đi chứ mốt không còn dịp đâu muahahahaha :)))))