Nghe được lời Lưu Giang Nhạc, mấy người ở đây đều đổi sắc mặt, Dịch Thư Vân và Mạc Hâm đã toàn thân đề phòng, Tề Hàm cảnh giác nhiều tháng cũng sửng sốt, thân phận của mình được che giấu tốt bao nhiêu đương nhiên không cần nhiều lời, Lưu Giang Nhạc trước mắt không bước chân ra khỏi cửa làm sao lại biết được?
Mà Lưu Giang Xuyên cũng không biết chuyện thì hỏi trắng ra, "Ca... Huynh nói cái gì? Diệc Hàm sao lại là... đích... đích hoàng trưởng tử?"
"Sao hắn lại không thể là đích hoàng trưởng tử?" Lúc này nụ cười của Lưu Giang Nhạc đã trở nên vô tình mà trào phúng, "A Đề Mạc Đô phế vật này, hai hoàng tử Trung Châu triều đều ở đây, thậm chí ngay cả một tên hắn cũng không gϊếŧ được!"
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tề Hàm đứng lên, cảnh giác lại không mất bình tĩnh hỏi, nếu đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy Lưu Giang Nhạc trước mắt là người bình thường, vậy thì thật sự có thể đập đầu tự tử.
Lưu Giang Nhạc cười lạnh nhìn bọn họ đề phòng, vươn cái tay tái nhợt gầy gò ra, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, gã nhẹ nhàng phủ lên vò rượu ấm áp, nói, "Rượu này... quả thật không uống được rồi, nhưng mà... ta không phải không nghĩ tới... nếu các ngươi không uống rượu thì sao..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lưu Giang Nhạc tiện tay đẩy một cái, bình rượu "xoảng" một tiếng vỡ nát trên mặt đất, tức thời rượu ấm đầy đất tản ra mùi thơm nồng nặc!
Dịch Thư Vân lảo đảo một cái, ngã tựa trên người Mạc Hâm; mặc dù Mạc Hâm nỗ lực chống đỡ, giữa ngực bụng sớm đã dâng lên một cỗ khí đè nén hít thở không thông!
Chỉ trong chốc lát này, cửa nẻo phòng khách nho nhỏ lập tức mở rộng ra, người áo đen nhiều vô kể đã trong trong ngoài ngoài bao vây mấy tầng! Binh khí quen thuộc, sát ý quen thuộc, cùng bộ mặt thật... chưa hề quen thuộc.
Mạc Hâm đỡ Dịch Thư Vân toàn thân xụi lơ, trên mặt kiên nghị không chút nào sợ hãi nói, "Có thể, thiếu gia."
Muốn chính là những lời này, trường kiếm của Tề Hàm lập tức xuất thủ nhắm thẳng vào Lưu Giang Nhạc ngồi ở một đầu khác của bàn, có cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, đánh đòn phủ đầu, dưới tình cảnh này, ba người Tề Hàm đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác!
Mắt thấy trường kiếm sắp đâm thủng yết hầu, Lưu Giang Nhạc vẫn bình tĩnh hàm chứa ý cười không nhúc nhích, nhưng trái lại Lưu Giang Xuyên có phần ngẩn người bên cạnh xuất phát từ bản năng dùng chiếc đũa cản trường kiếm lại, sau đó kéo huynh trưởng lui ra sau mấy bước, khó khăn lắm mới tránh khỏi sát chiêu của Tề Hàm.
"Ca, tại sao!" Lưu Giang Xuyên cứu Lưu Giang Nhạc vẫn không rõ tại sao mọi thứ phát sinh!
Lưu Giang Nhạc thuận tay cho y một cái tát, dạy dỗ nói, "Đã biết thân phận của hắn còn hỏi tại sao! Ngươi không nhớ được mình là ai rồi!"
Lưu Giang Xuyên ngơ ngác, y đột nhiên có chút hiểu ra, vì sao ca ca từ không cho phép mình kết giao bạn bè lần này lại nhiệt tình bảo y cùng Quân Diệc Hàm qua lại như vậy; vì sao huynh trưởng từ không gặp người ngoài hết lần này tới lần khác muốn mời bọn họ tới nhà làm khách. Có phải từ khi bắt đầu huynh ấy đã biết thân phận thật của Diệc Hàm hay không? Từ khi bắt đầu huynh ấy cũng đã vạch kế hoạch sát cục ngày hôm nay?!
Độc khiến cả người bủn rủn vô lực quả thật hạ trong rượu, nhưng lại thông qua mùi rượu nồng nặc toả ra trong không khí, Dịch Thư Vân không biết võ công hiển nhiên bị đầu độc trước tiên; mà Tề Hàm và Mạc Hâm cũng không khá hơn chút nào.
Nhưng phương thức hạ độc như vậy có một tai hại, tất nhiên nhất định phải ở trong không gian tương đối phong kín, cho nên, lúc người áo đen xuất hiện, không khí bên ngoài tràn vào phòng khách, Mạc Hâm hô hấp đã có phần thông thuận, mới có thể chống đỡ và kề vai Tề Hàm đối địch; về phần Tề Hàm, hắn không đề phòng huynh đệ Lưu thị, trúng độc cũng sâu, thế nhưng trong cơ thể hắn có dược tính bách độc đan, gần đây chuyên cần luyện tâm quyết, nội lực quả thật tăng lên một tầng, rốt cuộc, thật ra lại không có ảnh hưởng quá lớn.
Dù vậy, võ công cao cường như thế nào đi nữa, cũng là song quyền khó địch bốn tay, hảo hán không chống nổi nhiều người.
"Mạc Hâm ca, không nên đánh lâu, ngươi đỡ đại ca, ta bảo hộ các ngươi gϊếŧ ra ngoài!" Vất vả giúp Dịch Thư Vân chặn một cái móc câu xích sắt Tề Hàm nhanh giọng nói.
"Không cần lo cho ta, các ngươi đi!" Dịch Thư Vân tựa bên tường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt quyết tuyệt.
Tề Hàm sao có thể nghe hắn, vung vẩy trường kiếm ra hết sát chiêu, hóa giải tình thế nguy hiểm cho Mạc Hâm sau đó thẳng tắp vọt vào chỗ dày đặc người áo đen nhất, chỉ thấy một mảnh kiếm quang như màn mưa, trong nháy mắt cắn nuốt thân ảnh chiến đấu hăng hái của thiếu niên.
Mạc Hâm không chậm trễ chút nào túm lấy Dịch Thư Vân, xoay người cõng trên lưng, theo đường máu Tề Hàm gϊếŧ ra một mạch xông vào trong sân!
"Mạc Hâm, mang theo ta... các ngươi không đi được..." Dịch Thư Vân nằm trên lưng dày rộng của Mạc Hâm, hữu khí vô lực nói.
Mạc Hâm vừa chạy vừa giải quyết một người áo đen, nói rằng, "Đây là mệnh lệnh của thiếu gia, ta tin thiếu gia."
Dịch Thư Vân không nói nữa, lại đột nhiên cảm giác được, tất cả động tác của Mạc Hâm đều ngừng lại. Hắn gian nan ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên tường viện Lưu trạch, người áo đen đứng rậm rạp chằng chịt, mỗi người tay cầm cung nỏ, nghiêm chỉnh mà đợi! Đầu mũi tên sắc bén dưới vầng trăng mông lung đầu xuân, lóe lên hàn quang khiến người sợ hãi.
Ngay vào lúc này, Tề Hàm cũng một đường gϊếŧ vào sân, hiển nhiên trước hết cũng phát hiện tuyệt cảnh trong sân. Hắn vững vàng cầm kiếm Thu Thủy một đường chém gϊếŧ mà lại không nhiễm chút vết máu nào, đưa một viên bách độc đan cho Mạc Hâm, nhẹ giọng nói, "Mạc Hâm ca, bất kể như thế nào cũng hộ tống đại ca ra ngoài, xem chừng, Lưu Giang Nhạc cũng không định lập tức muốn mạng của ta..."
"Thiếu gia, trừ phi Mạc Hâm chết, bằng không, tuyệt không rời đi." Giọng Mạc Hâm cũng không mạnh mẽ, tựa như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
"Ha hả," Dịch Thư Vân trên lưng Mạc Hâm vươn cái tay mềm nhũn vô lực kéo kéo vành tai lạnh như băng của Tề Hàm, cười nói, "Lần trước ngươi bị vạch một đao ta liền đói bụng ba ngày, lần này... ngươi dự định đói chết ca ngươi sao?"
Kỳ thật trong lòng Tề Hàm cũng rõ ràng, bất kể như thế nào, hai người kia tất nhiên sẽ không vứt mình lại mà rời khỏi; ngược lại, cái bọn họ càng nguyện ý làm, là hi sinh bản thân để cho mình rời đi.
Đúng lúc này, một gã áo đen đẩy Lưu Giang Nhạc trên xe lăn bằng gỗ từ trong tiền sảnh đi ra, Lưu Giang Xuyên một mảnh mờ mịt đi theo một bên.
"Thả bọn họ đi, Tề Hàm tùy ngươi xử trí." Hắn xưng là "Tề Hàm", dường như là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay hắn lấy thân phận này đối mặt người ngoài.
Lưu Giang Nhạc ha ha nở nụ cười, "Điện hạ có bao nhiêu ngây thơ, để bọn hắn đi, để Quân tam mang người bao vây ta? Có điều ngươi ngược lại nhắc nhở ta, ta không có ý định lập tức muốn mạng ngươi, nhưng mà bọn hắn... giữ cũng vô dụng! Gϊếŧ!"
"Chậm đã!" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, cùng lúc đó, một bóng người lộn vào vòng vây ba người Tề Hàm, tay y cầm trường kiếm... cũng vắt ngang cổ chính mình!
"Lưu Giang Xuyên, ngươi muốn chết!" Lưu Giang Nhạc ngồi thẳng người, mặt mũi dữ tợn nhìn hành động của đệ đệ, "Ngươi muốn làm gì!"
"Ca!" Lưu Giang Xuyên phịch một tiếng quỳ xuống, bởi vì thân thể chấn động, trường kiếm vạch ra một tia máu trên da, y lại không để ý chút nào, chỉ nói, "Ta cũng không biết ta muốn làm gì! Ta chỉ biết là... Tề Hàm không thể chết được! Hắn chết rồi, Trung Châu và Bắc Mãng ắt phải khai chiến! Ca, vì sao nhất định phải chiến tranh..."
"Súc sinh!" Lưu Giang Nhạc mắng, "Ngươi đã quên di ngôn lúc mẹ lâm chung? Ngươi đã quên dòng họ của ngươi, sứ mạng của ngươi? Ngươi đã quên ca ngươi hai mươi lăm năm qua kéo dài hơi tàn mà sống là vì cái gì!"
"Ta không quên!" Lưu Giang Xuyên ngẩng đầu ngước nhìn huynh trưởng bệnh thể suy nhược trên bậc thang, lớn tiếng nói, "Nhưng ta cũng không hiểu! Tây Thục đã mất sắp ba mươi năm! Bách tính Tây Xuyên sống rất tốt, nếu không phải ca ca âm thầm bày kế, ngay cả dân loạn lần này cũng sẽ không phát sinh! Tại sao chúng ta nhất định phải phục quốc!"
"Súc sinh bội tổ quên tông, ngươi thật sự cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi!" Lưu Giang Nhạc nhìn chằm chằm đệ đệ ruột thịt cùng một mẹ, trong đôi mắt đỏ ngầu tóe lên sát ý.
"Không cần ca ca ra tay, chỉ cần một câu nói của huynh, Giang Xuyên có thể lập tức phơi thây tại chỗ!" Lưu Giang Xuyên cũng quyết tâm, chậm rãi đứng lên nói, "Ngày hôm nay ta nhất định phải dẫn bọn họ đi, ca, Giang Xuyên không muốn lúc còn sống nhìn thấy huynh đệ chúng ta huỷ diệt trong thù nước hận nhà mà mẹ lưu lại, không muốn ca ca vì chấp niệm người đã khuất mà chôn vùi cả đời!"
Trường kiếm đặt ngang cổ Lưu Giang Xuyên, dưới khóe mắt sắp nứt của huynh trưởng, che chở ba người Tề Hàm từng bước một lui tới cửa, mở cửa, ra cửa, cuối cùng biến mất trong đêm tối vắng vẻ không tiếng động...
Từ đầu đến cuối, chữ "gϊếŧ" trong miệng Lưu Giang Nhạc, đều bị gắt gao cắn giữa răng môi.
Trên mấy con phố lân cận một ngọn đèn cũng không có, hiển nhiên là có người xử lý, cũng thể hiện rõ quyết tâm và nắm chắc tất thắng của hành động gϊếŧ sạch lần này. Mãi cho đến khi bốn người trở lại nhai khu* tửu lâu Duyệt Lai tọa lạc, mỗi người mới sinh ra cảm giác như cách một đời đầu thai làm người.
* Nhai khu nghĩa là ngã tư.
Lưu Giang Xuyên đưa bọn họ đến cửa tửu lâu Duyệt Lai, ngọn đèn chợ đêm chiếu rọi một vết máu đỏ sẫm ở cổ y, y nhìn Tề Hàm nói, "Các ngươi an toàn." Dứt lời, xoay người muốn đi.
"Lưu huynh!" Tề Hàm tiến lên gọi, "Ngươi trở về như vậy, Lưu Giang... lệnh huynh sẽ không..."
"Nếu ta không quay về, vị hộ vệ này của điện hạ phát ám hiệu gọi người, sợ rằng sẽ bao vây ca ca ta, đến lúc đó, điện hạ sẽ bởi vì một cái mạng của Lưu Giang Xuyên, mà buông tha huynh ấy sao?" Lưu Giang Xuyên ném trường kiếm, nhìn Tề Hàm, trong ánh mắt có thống khổ vùng vẫy, "Ngươi là ân nhân cứu mạng ta, cũng là người bạn đầu tiên của ta... Thế nhưng Lưu Giang Nhạc, y là người thân duy nhất trên thế gian này của ta... Điện hạ, giữa ngươi ta, cách thù nước hận nhà giữa Tây Thục và Trung Châu, hôm nay từ biệt, chỉ nguyện kiếp này... vĩnh viễn không gặp lại!"
Thuộc hạ Yến Thiên Lâu bên trong tửu lâu Duyệt Lai nghe thấy động tĩnh, nhao nhao xuất hiện hộ vệ, nhưng chỉ thấy một bóng lưng hiu quạnh cô độc, biến mất trong bóng đêm vô biên ở góc đường...