Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 165: Chu Quả




Mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, từ sau khi nhóm Quân Mặc Ninh rời khỏi Tung Thiên giáo, Tề Hàm ngây người hai ngày ở Kình Thiên Bảo, cũng hướng Dịch Thư Vân từ giã, sau đó liền một đầu đâm vào Thập Vạn Đại Sơn hướng tây nam Tây Xuyên.

Từ lúc Quân Mặc Ninh còn chưa tới Tung Thiên giáo, có một lần trong lúc vô tình Tề Hàm phát hiện một ít kỳ văn dị chí* ở tàng thư các Tung Thiên giáo, phần nhiều có liên quan đến Thập Vạn Đại Sơn; trong thư phòng Vô Âm Các tướng phủ kinh thành và biệt viện núi Vân Trung, sách vở Quân Mặc Ninh cất giữ đã mênh mông bể sở, nhưng đối với mảnh núi non trùng điệp gần như hoang dã này cũng ít khi đọc thấy.

* Kỳ văn dị chí nghĩa là những tin tức, ghi chép kỳ lạ.

Mà vì Tung Thiên giáo gần nước láng giềng, tin lạ chuyện xưa đời đời tương truyền cũng tốt, thật sự tiên phong tìm kiếm bí mật cũng được, ghi chép vô cùng phong phú vụn vặt có tổng quát cũng có.


Mà trong đó, có một quyển sách liên quan đến các loại thực vật dược liệu trong núi, truyền thuyết ghi chép rằng có thể tăng cường công lực trong khoảng thời gian cực ngắn, xưng là nhất đại cao thủ... Chu Quả.

Lúc đầu Tề Hàm chỉ xem nó là chuyện cổ, ai ngờ về sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ý niệm tìm kiếm Chu Quả vẫn quanh quẩn trong tâm trí. Đương nhiên hắn biết, nếu nói cái ý nghĩ này ra, tiên sinh và sư phụ hơn phân nửa sẽ không cho phép mình mạo hiểm; thế nhưng Tề Hàm khôi phục võ công quyết định chủ ý, cho dù thế nào cũng muốn thử một lần.

Tháng chạp, Thập Vạn Đại Sơn tuyết lớn đầy trời, ngoại trừ một ít tuyết đọng trên mỏm đá cheo leo giữa trời và trên vách đá dựng đứng tuyết không có cách nào đọng lại vẫn lộ màu đá xanh đen, ánh mắt quét qua không khỏi một mảnh trắng xóa.


Tề Hàm vào núi, đã tầm một tháng rồi.

Hôm nay, chính là ngày cuối cùng năm Thừa Tộ thứ mười hai, giao thừa.

Tề Hàm nhàn nhạt ngủ một giấc trong sơn động khuất gió, thức dậy liền lấy nước tuyết qua loa rửa mặt một phen, rồi khoanh chân ngồi xuống vận hành tâm quyết. Trải qua một tháng không ngừng luyện tập, đối với việc khống chế chân khí lưu chuyển trong cơ thể hắn đã đạt đến tình trạng cực kỳ thuần thục, mà rời xa hoàn cảnh đông đúc ồn ào cũng khiến thiếu niên vốn hạ quyết tâm càng thêm chuyên tâm một lòng, nội công tu vi cũng đạt đến hiệu quả phá xong dựng lại lớn mạnh vượt bậc.

Qua nửa canh giờ, hắn phun ra một ngụm khí đục thật dài, lại hít không khí tinh khiết thấm lạnh như băng trong trời đất vào phổi, giữa lúc hít vào thở ra, lại mơ hồ có cảnh tượng tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên!


Bản thân Tề Hàm cũng không thèm để ý, hắn chỉ biết đây là quy củ tiên sinh định ra, không được lười biếng dù chỉ một ngày; hơn nữa là thành quả tiên sinh liều mạng tu vi cả đời mới đổi về, nếu hắn phụ lòng, liền thật sự đáng chết.

Ăn vội vàng một ít bánh bột ngô cứng mang theo trước khi vào núi, Tề Hàm phát hiện thứ mình có thể ăn không nhiều lắm; thời tiết ngày đông giá rét, động vật trong núi cũng đều ẩn náu, nửa tháng trước hắn bắt mấy con cá trong một khe núi, sau khi nướng lên tựa như sơn hào hải vị, nhưng rõ ràng... chẳng những không có mùi vị giống sư nương, thậm chí còn có chút nửa sống nửa chín.

Sau khi thầm cười nhạo bản thân mình một phen, Tề Hàm thu thập gia sản, đan dược tiên sinh để lại, Dịch Thư Vân tặng dao găm, một bó dây thừng, còn có một cái hỏa chiết tử*, địa đồ và một bao lương khô, rời khỏi sơn động che gió che mưa cho hắn.
* Hỏa chiết tử là cái hộp quẹt.

Phóng mắt nhìn, vẫn là dãy núi không ngớt, một chút sức sống cũng không có.

Tề Hàm dọc theo đường núi dốc đứng đi hơn nửa ngày, vẫn không có thu hoạch, đối với kết quả như vậy, một tháng qua hắn sớm đã quen trái lại cũng không quá mức để ý. Đúng vào lúc này, hắn nhạy bén nghe được, ngoại trừ tiếng tuyết rơi, dường như còn có tiếng chim hót thê lương! Trải qua một tháng trong núi khiến Tề Hàm biết, cách đó không xa tất nhiên có một trận chim muông tranh chấp!

Hoặc giả, hôm nay đêm giao thừa, có thể bày một bữa thức ăn mặn tế miếu ngũ tạng! Hoàng trưởng tử Tề Hàm gặm bánh bột ngô cứng nửa tháng chưa bao giờ khát vọng ăn thịt giống lúc này!

Lượn quanh một góc núi sau đó rẽ vào, có một sườn dốc, tuyết đọng phía trên ngổn ngang không chịu nổi, trong tuyết đọng trắng xóa, còn có vài giọt máu lấm tấm. Tề Hàm từ trên cao nhìn xuống sườn dốc, phát hiện phía dưới là một khe núi, trong tuyết hỗn loạn dường như còn có bóng người nằm phía trên; trong lòng hắn hoảng hốt, vội vã vận công trượt xuống sườn dốc, nhưng lúc đến gần một nửa, trong vách nghiêng lủi ra một con rắn độc to khỏe màu sắc sặc sỡ!
Tốc độ Tề Hàm trượt xuống cực nhanh, nhưng tốc độ con rắn kia nhanh hơn, trong điện quang hỏa thạch* đã đến trước mắt! Tề Hàm không phải lần đầu tiên đối mặt với rắn độc tới gần, hơn nữa bây giờ võ công của hắn đã khôi phục, nhĩ lực thị lực thân thể đều đã đạt đến trình độ tuyệt vời, chỉ thấy hai mắt hắn ngưng tụ, tay phải lập tức vung ra, mãng xà hoa đã mở miệng to như chậu máu tức khắc giãy giụa thân thể dài sáu bảy thước, một đường thẳng tắp rơi xuống sườn dốc, tiếp đó lăn xuống theo sườn dốc nghiêng.

* Điện quang hỏa thạch nghĩa là ánh điện tia lửa, ý chỉ sự vật lướt qua rất nhanh.

Toàn bộ quá trình đột ngột mà nhanh chóng, thậm chí ngay cả tốc độ Tề Hàm trượt xuống cũng không thay đổi, trong giây lát sau khi mãng xà hoa rơi xuống đất, thân thể của hắn cũng nhẹ nhàng đáp xuống tuyết đọng trong khe núi.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ trong tuyết quả thật có một bóng người, trên vai bị thương, máu trên sườn núi sợ là của y; Hải Đông Thanh màu đen đứng ở bên cạnh y, ánh mắt như đuốc tràn đầy đề phòng.

Mới nãy nghe được là tiếng kêu của nó sao? Tề Hàm nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện vết tích những sinh vật khác, hắn xoay đầu lại lần nữa nhìn bóng người không nhúc nhích, mới phát hiện là một nam tử rất trẻ tuổi, khuôn mặt tiều tụy nhìn không ra tuổi tác; nửa gương mặt chôn trong tuyết, phần còn lại khuôn mặt có chút xanh tím phiếm đen.

Đây là... trúng độc? Là con rắn vừa nãy cắn? Tề Hàm suy nghĩ, lấy một viên bách độc đan từ trong bọc bên mình đang định tiến lên, con Hải Đông Thanh kia lại kêu thảm một tiếng bày ra trạng thái chiến đấu!

Tề Hàm nhìn nam tử, nhìn Hải Đông Thanh, lại nhìn thuốc trong tay, cuối cùng thuận tay ném thuốc qua, khinh thường nói, "Ta tốt bụng cứu người ngươi không cảm kích, được rồi, y chết hay không đâu có liên quan tới ta!" Nói xong, vỗ vỗ tuyết đọng trên người liền đứng dậy.
Con Hải Đông Thanh kia dường như có thể nghe hiểu tiếng người, xoay đầu nhìn Tề Hàm; hồi lâu sau nó lại kêu một tiếng, thanh âm hoàn toàn không ác liệt giống vừa nãy, lông vũ toàn thân giương cung bạt kiếm cũng thu vào, thậm chí còn lui về sau một bước.

Trong lòng Tề Hàm ca ngợi linh tính của nó, khom lưng nhặt viên thuốc lên, dùng nội lực làm tan chút tuyết đọng, đút nam tử uống.

Lúc nam tử tỉnh lại, phát hiện thân mình ở trong một hang động rộng rãi, bên người đốt một đống lửa, hơi nóng ấm áp xua tan khí lạnh quanh mình; con Hải Đông Thanh màu đen kia đang đứng trong góc sơn động, tỉnh táo dò xét; xuyên qua ánh lửa, y nhìn thấy một bóng người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Nam tử nghĩ đến mà sợ, động thân một cái ngồi dậy, sờ sờ trước ngực, sắc mặt lập tức trở nên cực kém!
"Ngươi đang tìm đồ vật trong ngực ngươi sao? Đều ở trong cái bọc phía sau ngươi." Bóng người bên kia nhàn nhạt nói.

Nam tử vội vã hướng phía sau sờ một cái, quả nhiên đụng ngã một cái bọc, chai chai lọ lọ bên trong phát sinh tiếng va chạm; y vẫn không yên lòng, lấy đến trước người mở ra xem, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm.

"Là ngươi đã cứu ta?" Nam tử đặt cái bọc xuống bên người, cách đống lửa nhìn người đối diện. Hắn mặc quần áo da thú giống người đi săn, tóc tai rối bời, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhìn không rõ tuổi tác. Có điều trong ánh lửa, ánh mắt hắn cực sáng lại trấn tĩnh, nghe giọng hẳn là cũng còn trẻ.

Tề Hàm một tháng không xử lý bản thân quả thật là bộ dạng thợ săn râu quai nón, có lúc hắn mượn bóng nước quan sát chính mình, đều sẽ kìm lòng không đậu mà bật cười; liên tưởng nếu mình mang bộ dáng này trở về gặp tiên sinh, phỏng chừng sẽ trực tiếp bị đánh ra khỏi cửa.
"Đúng lúc mà thôi," Tề Hàm trở hai con cá trên đống lửa, nói, "Lúc đầu muốn khai trai*, nhưng chim ưng của ngươi rất có linh tính, con rắn kia hiện tại quả là... buồn nôn, ta liền bắt hai con cá... Tay nghề ta không tốt lắm, ngươi chấp nhận ăn đi..." Nói rồi, đưa một nhánh trúc xuyên cá qua.

* Khai trai nghĩa là tín đồ của các tôn giáo bắt đầu ăn mặn sau khi hết k ăn chay.

Nam tử dường như cũng bị lây nhiễm sự ung dung của hắn, nhận lấy nhánh trúc thuận miệng hỏi, "Sao huynh đài đi tới Thập Vạn Đại Sơn này?"

Tề Hàm giương mắt nhìn y một cái, cầm lấy một con cá khác nói, "Vì đồ vật trong ngực ngươi."

Không ngoài ý muốn, nam tử lại lập tức cực kỳ cảnh giác, mà khí thế y biến đổi, liên đới đến Hải Đông Thanh ngủ gật trong góc, cũng lần nữa bày ra trạng thái chiến đấu giương cung bạt kiếm.
Tề Hàm không thèm để ý nhìn y một cái, tỉ mỉ xử lý xong da cá bị nướng khét, nói rằng, "Ta vào núi một tháng, chính là đến tìm Chu Quả; khi cứu ngươi cũng không biết ngươi đã chiếm được. Nếu ta có ý xấu, ngươi đã đến chỗ Diêm Vương báo cáo, ta có thể gϊếŧ hoa mãng xà trong nháy mắt, con Hải Đông Thanh này của ngươi không phải là đối thủ của ta. Bây giờ ta biết ngươi có ba quả Chu Quả, hiện tại ngươi đã không sao, chúng ta có thể thảo luận một chút, làm sao ngươi mới có thể cho ta một quả..."

Tề Hàm thật sự thẳng thắn khiến người khác không lời nào để nói, nam tử lật cá trong tay, nhất thời lặng im.

Tề Hàm cũng không giục gã, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng lấy được một số thứ, nếu dễ dàng giao ra ngược lại sẽ khiến lòng người nghi ngờ; hắn sẽ cố gắng lấy được Chu Quả từ trong tay y, nhưng nếu đối phương thật sự không muốn... Tề Hàm ấu thừa đình huấn* cũng không làm được trò gϊếŧ người cướp của. Vốn có dự định về nhà, bây giờ Chu Quả đã rơi vào tay người khác, cũng chỉ có thể khóc mà không làm được gì.
* Ấu thừa đình huấn miêu tả một người có gia giáo, từ nhỏ đã được giáo dục tốt.

Ăn xong một con cá nhét kẽ răng, Tề Hàm trực tiếp khoanh chân ngồi tĩnh tọa, trong lòng suy nghĩ còn phương pháp nào có thể giúp tiên sinh mau chóng khôi phục nội lực.

Ngoài động có khí lạnh xâm nhập vào, trong bóng đêm vô biên, nam tử nhìn ân nhân cứu mạng đối diện một lúc lâu, sau đó nói, "Mạng của ta là ngươi cứu, nếu như Chu Quả có thể báo đáp một phần vạn, Lưu Giang Xuyên nguyện dâng một quả."

Trong bóng đêm, hai mắt Tề Hàm sáng rực lay động lòng người.