Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 164: Nghe lời ai




Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành*.

* Ý chỉ hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất.

Lại nói đến Hoắc Nhẫn Đông dẫn theo Tần Phong, Tề Vân và Quân Diệc Thần dưới sự hộ vệ của một đám thuộc hạ Yến Thiên Lâu, một đường thong thả ung dung đi từ Hàng thành tới Đông Xuyên, cuối cùng nghỉ ngơi ở thành trấn Lâm Dương lớn nhất Đông Xuyên. Sản nghiệp Yến Thiên Lâu trải khắp thiên hạ, đoàn người hiển nhiên không cần phải trọ ở khách điếm lữ quán, Tần Phong đến sớm hơn một bước, thu xếp Quân trạch Lâm Dương xong rồi.

Sắp tới tháng chạp, gió tuyết ngợp trời, Quân trạch phú quý khiêm tốn, đương nhiên không cần chịu nỗi khổ giá lạnh. Hơn hai tháng qua, Quân Mặc Ninh, Sở Hán Sinh và Tề Hàm đều không ở nhà, Hoắc Nhẫn Đông lại là thần y hào hiệp vạn sự không bận tâm, nhưng trái lại Tề Vân dần dần lộ ra bộ dạng giỏi giang, giúp đỡ Tần Phong xử lý từ trên xuống dưới ngay ngắn rõ ràng. Chẳng những bài vở của mình chưa từng thiếu sót, ngay cả chuyện Yến Thiên Lâu cũng rất có chủ trương; mà quan trọng hơn chính là, hắn chăm sóc tiểu đậu tử Quân Diệc Thần, vô cùng tốt.


Hôm nay gió tuyết dừng lại, Tề Vân ở trong sân làm xong thần công*, theo thường lệ sau khi rửa mặt chải đầu liền đến phòng Quân Diệc Thần. Đứa bé mười tuổi đang ở trên giường đấu tranh với một cái áo hai lớp thật dày, trong phòng có địa long ấm áp như vào xuân, Quân Diệc Thần giằng co một trận trên khuôn mặt tròn trịa đỏ hây hây, vô cùng đáng yêu.

* Thần công ý chỉ những bài luyện tập phải làm mỗi sáng.

Nhìn thấy Tề Vân đẩy cửa tiến vào, đôi mắt tròn tròn của Quân Diệc Thần lập tức biến thành vầng trăng non, thành thật ngồi trên giường, giao quyền chỉ huy tác chiến cho ca ca.

Tề Vân bật cười, tiến lên mặc áo hai lớp cho nó, lại phủ thêm một cái áo lông; lập tức, đứa bé vóc người chưa lớn lại lộ vẻ gầy yếu biến thành một quả cầu tròn vo, hợp với khuôn mặt tròn trịa đôi mắt tròn tròn của nó, khiến ca ca Tề Vân cảm giác thành tựu mười phần nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại tươi cười của nó.


Quân Diệc Thần cũng cười, chỉ cần cùng ca ca một chỗ, làm cái gì cũng vui vẻ.

"Tới, xuống đây mang giày, hôm nay dẫn ngươi ra ngoài mua thêm vài thứ." Một câu nói của Tề Vân, hoàn toàn khiến đôi mắt Quân Diệc Thần biến thành một khe nhỏ.

Nó vẫn không quá thích nói chuyện, nhưng vẻ mặt đã không còn đờ đẫn.

Trên đường phố Lâm Dương, tuyết đọng đã được quét sạch, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt; Tần Phong đi phía trước, nhìn trái nhìn phải xem vật phẩm hôm nay muốn mua, Tề Vân nắm tay Quân Diệc Thần, chậm rãi theo phía sau.

Mặt mũi Tề Vân mười sáu tuổi giống mẫu thân Dung Chỉ Lan của hắn, ngũ quan thanh tú không cần phải nói, cung đình hun đúc và cha mẹ yêu thương tha thiết mười mấy năm khiến hắn tự nhiên tản ra tôn quý biểu lộ từ bên trong, nhưng từ sau khi bái sư Quân môn, đã được che giấu tốt lắm. Thế nhưng hiện tại đi trên đường, cũng vẫn có thể nhìn ra khí vận không giống với con cháu nhà phú quý bình thường.


Thêm nữa trong tay hắn dắt một đứa nhỏ đáng yêu như búp bê sứ, cùng nhau đi tới, hai huynh đệ một lớn một nhỏ này, thật khiến người nhìn chăm chú.

"Nhị thiếu gia, chính là chỗ này," Tần Phong quay đầu chỉ vào một cửa hiệu vải tơ nói, "Phu nhân nói thân thể chủ tử gần đây không tốt lắm, quần áo trước đây đều quá phong phanh, bảo chúng ta mua thêm chút vải bông về, thêm quần áo cho chủ tử."

"Tốt, chúng ta đi xem." Tề Vân dắt Quân Diệc Thần, cũng theo Tần Phong đi vào cửa hiệu.

Ông chủ vừa thấy quần áo hai người này, dĩ nhiên nhiệt tình chiêu đãi không sợ phiền hà. Tề Vân thấy Tần Phong chọn suôn sẻ, nhớ đến lúc mặc quần áo cho Quân Diệc Thần hôm qua, phát hiện đứa nhỏ bây giờ lớn lên rất nhanh, chuẩn bị thêm vài bộ quần áo lớn một chút; vì vậy liền nhân tiện đi chọn vải vóc phù hợp với đứa nhỏ.
Lúc hai người và ông chủ đang tính tiền, trên đường cái đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, tiếp đó giọng của một nam tử nói rằng, "Đứa nhỏ này sao ngươi vô lý như vậy! Cướp đồ không nói, còn đẩy người! Người lớn nhà ngươi dạy thế nào!"

Tề Vân quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát hiện Quân Diệc Thần vẫn luôn bên cạnh mình chẳng biết đã ra khỏi cửa từ bao giờ, lúc này trong tay đang cầm một xâu kẹo hồ lô. Mà vừa mới nói, là một nam tử khoảng ba mươi, xem ra chỉ là dân chúng bình thường, một đứa bé mười mấy tuổi ngồi dưới đất khóc.

Nam tử dường như bị thái độ lạnh lùng của Quân Diệc Thần chọc giận, buông đứa bé đến gần mấy bước muốn cướp kẹo hồ lô trong tay nó; ai ngờ Quân Diệc Thần đột nhiên làm loạn, tay trái cầm kẹo hồ lô giấu về phía sau, năm ngón tay phải cực kỳ nhanh chóng lại ác liệt chế trụ cái cổ nam tử!
Tề Vân không cần nhìn cũng biết vẻ mặt thờ ơ với sống chết lúc này của nó!

Quân trạch, thư phòng. Tề Vân sắc mặt không vui ngồi đọc sách, Quân Diệc Thần gầy nhỏ cởϊ áσ ngoài áo hai lớp, thay một thân quần áo nhẹ nhàng ở nhà quỳ trên mặt đất, trên bàn cách nó không xa, đang đặt xâu kẹo hồ lô còn chưa kịp ăn kia.

Trong thư phòng ấm áp như vào xuân, trên mặt đất cũng không lạnh, nhưng dù sao gạch xanh cũng cứng rắn; từ sau khi tiêu độc da thịt xương cốt Quân Diệc Thần đều vô cùng mẫn cảm, quỳ không đến nửa canh giờ, liền xoay tới xoay lui quỳ không thẳng nữa. Thêm nữa, hai tay nó mới tự do không bao nhiêu ngày, lại thành thành thật thật bị trói lại.

Tề Vân vứt một ánh mắt ra, liếc nó cảnh cáo.

Quân Diệc Thần chớp chớp đôi mắt to, tủi thân oan ức nói, "Ca ca... đau..."
"Ca ca không đau!" Giọng Tề Vân không tốt nói, "Quỳ thẳng, lại động một cái liền thêm nửa canh giờ, suy nghĩ thật kỹ hôm nay đã sai chỗ nào!"

"Thần nhi trả tiền rồi..." Nó đã biết mua đồ phải trả tiền.

"Ai trả tiền trước?" Lửa giận của Tề Vân lập tức bùng lên, "Chỉ thừa lại một xâu kẹo hồ lô, người ta đưa tiền trước là của người ta! Trên đường bán kẹo hồ lô nhiều như vậy, cứ phải là xâu đó? Còn nữa, lần trước ngươi không trả tiền sau đó lại đẩy người ta, ca ca lập quy củ cho ngươi thế nào?!"

Quân Diệc Thần co rúm lại, hai cái móng vuốt trói trước người rụt một cái, nắm tay siết thật chặt; trong mắt đã bắt đầu có nước mắt trào lên, "Ca ca nói... tay nào đẩy... liền dùng roi mây đánh..."

"Nếu có ý đồ đả thương người thì sao?" Tề Vân nhìn chòng chọc hỏi.
Quân Diệc Thần chớp mắt, giọt nước mắt cũng không nhịn được nữa, xoành xoạch lăn xuống, đáp lời, "Ca ca... đập nát... tay Thần nhi... còn có mông..."

Nghe Tần Phong kể toàn bộ chuyện đã xảy ra, lúc Hoắc Nhẫn Đông đuổi tới thư phòng, liền nghe thấy đứa bé điên cuồng cố chấp với kẹo hồ lô lại thua trên phương diện này, lần này hay rồi, cuối cùng chọc Tề Vân từ trước đến nay trên phương diện dạy dỗ không dung sai lầm phát bực rồi.

"Sư nương." Trong tay Tề Vân đã cầm roi mây, chuẩn bị giáo huấn Quân Diệc Thần.

Hoắc Nhẫn Đông vừa cười vừa nói, "Vân nhi à, Thần nhi còn nhỏ, ngươi từ từ dạy; da nó non nớt, tổn thương lần trước đánh ra mới tốt không được bao lâu, lần này liền phạt cái khác đi, để nó nhớ kỹ giáo huấn là được..."

Trong lòng Tề Vân cũng không nỡ, Tiểu Thần nhi ăn một roi mây đã bằng bọn hắn ăn năm sáu roi, thương thế, đau đớn đều khác hẳn người thường. Nghe Hoắc Nhẫn Đông xin tha, Tề Vân suy nghĩ một chút không lên tiếng, thứ nhất mình cũng không đành lòng trách phạt Diệc Thần, thứ hai hắn kính trọng sư nương, cũng không tiện bác bỏ mặt mũi trưởng bối.
Hoắc Nhẫn Đông thấy hắn ngầm đồng ý, ngồi xổm xuống nói, "Tới, Thần nhi, ngoan nha, cùng sư nương đi ăn cơm trước, buổi chiều nhận sai thật tốt với ca ca có được không?"

Ai ngờ đứa bé nghịch ngợm thẳng thắn lại vẫn quỳ không nhúc nhích, chỉ tha thiết mong chờ nhìn ca ca cầm gia pháp trong tay, trong tư duy đơn giản của nó, sư nương yêu thương nó không giả, nhưng lời ca ca phải đặt ở vị trí thứ nhất.

Tề Vân lần đầu tiên nhíu mày lại, tiên sinh cũng thế, huynh trưởng cũng vậy, cho tới bây giờ nặng nhất lớn nhỏ; sư nương thương yêu sư đệ không đành lòng trách phạt là một chuyện, nhưng hành vi không đếm xỉa trưởng bối, tuyệt không thể tha thứ. Nếu tiên sinh và ca ca trở về nhìn thấy Diệc Thần bị hắn dạy thành như vậy, sợ rằng không chỉ mình phải bị phạt, mà ngày tháng của Diệc Thần tất nhiên cũng không sống dễ chịu. Nghĩ tới đây, hắn hướng về phía Hoắc Nhẫn Đông quỳ xuống, dâng roi mây cúi đầu nói, "Sư nương, là Vân nhi không dạy tốt sư đệ, xin người trách phạt!"
Hoắc Nhẫn Đông sao lại bởi vì chuyện này mà trách phạt Tề Vân, thế nhưng từ trước đến nay nàng thông minh tinh tế, hiển nhiên cũng lĩnh hội dụng ý của Tề Vân; vì vậy đứng dậy phối hợp nói rằng, "Không dạy tốt liền dạy cho tốt, ta không đánh ngươi, cũng không cho ngươi đánh nó, dạy tốt rồi dẫn tới gặp ta."

"Dạ, tạ sư nương khoan dung."

Đợi Hoắc Nhẫn Đông đi, Tề Vân mới đứng dậy, nhìn đứa nhỏ nước mắt còn treo ở khóe mắt vẻ mặt mê man, dường như không biết tại sao rõ ràng ca ca muốn đánh mình, nhưng bây giờ ca ca phải chịu đòn.

Tề Vân thở dài trong lòng, kẹo hồ lô gì gì đó thật sự không vội dạy, bất kể như thế nào, trước tiên phải để đứa bé này biết ở môn hạ Quân thị, cái gì mới quan trọng nhất.

"Thần nhi, sư nương không cho ca ca đánh ngươi, ca ca sẽ không đánh ngươi." Một câu nói xua tan nước mắt trong mắt đứa nhỏ, đôi mắt tròn tròn lại cong lên. "Có điều, có chuyện hôm nay ngươi nhất định phải hiểu rõ, nếu không hiểu rõ, ngươi vẫn phải quỳ."
Đứa nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, lại lắc đầu như trống bỏi, ý là, nhất định hiểu rõ, không muốn quỳ!

"Ngươi nghe lời ai?" Tề Vân hỏi.

"Ca ca." Đứa nhỏ đáp đến vừa dứt khoát vừa vang dội.

"Ca ca nghe lời ai?"

Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt, "Sư nương..." Vừa rồi ca ca còn quỳ sư nương kia mà, giống như Thần nhi quỳ ca ca...

"Còn nữa không?"

Còn nữa? "Đại ca ca...?" Đúng vậy , ca ca cũng quỳ đại ca ca.

"Đại ca ca nghe lời ai?"

Rất nỗ lực nghĩ nghĩ... "Tiên sinh...?" Đại ca ca quỳ tiên sinh!

"Đại ca ca cũng quỳ sư nương! Còn một vị Sở gia, ngươi biết?"

"Ừm ừm... rất dữ rất dữ..."

Tề Vân rất cạn lời ngẩng đầu nhìn nóc phòng một chút, sau đó nói, "Cho nên, ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, rốt cuộc phải nghe lời ai! Nếu ấn theo thứ tự, ai xếp vị trí thứ nhất?"

Vấn đề này rất phức tạp độ khó rất cao nha! Đứa bé nghiêng đầu quỳ ngồi trên gót chân, cũng ngẩng đầu nhìn nóc phòng, một lúc lâu mới sợ hãi nói, "Tiên sinh...?"
"Còn nữa không?"

"Sư nương?"

"Còn nữa không?"

"Sở gia?"

Ai nói đứa nhỏ không thông minh, Tề Vân không ngừng cố gắng nói, "Nói tiếp, ai đứng hàng thứ hai?"

"Đại ca ca..."

"Ai đứng hàng thứ ba?"

"Ca ca!"

"Ca ca nói với ngươi, sau này ngươi còn một tam ca ca, ngươi cũng phải nghe lời hắn, biết không?"

"Ừm ừm..."

"Tiếp đó là ai?"

Tiếp đó còn có ai? Không có... mà..., "A!" Hai mắt đứa nhỏ tỏa sáng, quỳ thẳng nói, "Tiếp đó còn có Thần nhi!" Đứa bé bi thảm căn bản không phát hiện ra, địa vị bản thân mình trên chuỗi thức ăn này!

"Ừ, nhớ kỹ, sau này mỗi ngày đến chỗ ca ca nói một lần theo thứ tự, nói sai rồi liền phạt năm bàn tay, có nghe thấy không?" Tề Vân lại lập một quy củ.

"Nghe thấy được, ca ca, ca ca... Thần nhi đau... Đứng lên..." Đứa nhỏ quỳ một lúc tủi thân vuốt đầu gối.

"Không vội," Tề Vân thản nhiên ngồi xuống, nói, "Giải quyết xong vấn đề nghe lời, chúng ta lại nói một chút vấn đề kẹo hồ lô..."
Lời còn chưa dứt, đứa nhỏ tinh nghịch đã vừa học áp dụng mà nói, "Ca ca, sư nương nói không thể đánh Thần nhi, ngươi phải nghe lời sư nương!"