Trong đêm gió thảm mưa sầu, Tề Hàm quỳ trên bậc thang, sau lưng đều bị nước mưa xối ướt đẫm, nước mưa trên mái hiên đều rơi xuống đầu hắn, xuống cổ, ướt đẫm ngực từ bên trong.
Liêu Vô Kỳ ngồi xổm bên cạnh hắn, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt không được tự nhiên nói, "Tiểu Diệc Hàm, không phải ta cố ý, ta thật sự cho rằng tên Quân tam kia muốn động châm. Ngươi không biết đâu, thủ đoạn ngân châm của tiên sinh ngươi, trên đường tàn nhẫn như sấm bên tai... À à, ta không nói xấu y, ngươi xem hôm nay lạnh như thế, ngươi đứng lên trước có được hay không? Cơm trưa, cơm tối ngươi cũng không ăn..."
Mặc kệ Liêu Vô Kỳ lải nhải cái gì, Tề Hàm cứ không nói tiếng nào quỳ đấy, ánh mắt tụ lại trên một điểm, mặc cho nước mưa theo sợi tóc nhỏ xuống, cũng dần dần lan lên khuôn mặt chỉ còn màu máu của hắn.
Ngọn đèn trong phòng nhu hòa ấm áp, nam tử mặc quần áo màu xanh nhạt chống đầu lim dim. Liêu Vô Kỳ đặt mông ngồi đối diện y, thất bại nói, "Quả nhiên thầy nào trò nấy, bướng bỉnh, nói cái gì cũng nghe không lọt..."
Quân Mặc Ninh buông tay xuống dựa vào lưng ghế, giọng nói bình bình, "Ta không bảo hắn dậy, cho dù quỳ chết bên ngoài, hắn cũng sẽ không dậy..."
"Ta thật không cố ý khiến hắn hiểu lầm..." Liêu Vô Kỳ phiền não nói, sao hắn nghĩ ra sẽ như vậy chứ...
"Cố ý hay không cũng không quan trọng," Giọng Quân Mặc Ninh dường như sắp tan vào đêm tối, "Suy cho cùng do ta đối với hắn quá mức nghiêm khắc..."
"Ngươi sẽ không thật sự động châm với hắn chứ..." Liêu Vô Kỳ cẩn cẩn thận thận hỏi.
Thủ lĩnh sát thủ đổi chân bắt chéo hai chân, ăn không nói có nói, "Đừng nói lòng có khúc mắc, ta cho ngươi biết, đổi lại là ta đã sớm hận ngươi chết đi được, lại còn không nói với hắn ngươi đang chữa bệnh cho hắn?! Ta nói ngươi hay, hôm nay hắn nói câu kia, tất cả đều do tự ngươi tạo ra! Chờ sau này cánh hắn cứng cáp, nói không chừng bắt lấy tiên sinh ngược đãi hắn nhiều năm như vậy khai đao đầu tiên!"
Liêu Vô Kỳ hiếm khi có thể nói tới say sưa thỏa thích như vậy, thủ lĩnh sát thủ thường ngày bị nghiền ép khổ sở như trúc đồng đảo đậu tử* ê ê a a, "Nhìn ta cũng vô dụng, từ trước đến nay chủ ý của ngươi rất được! Ta nói với ngươi, dù sao thì học trò ngươi còn nhiều mà, kiểu học trò hoàng thất này, sẽ vô tình trở mặt tá ma gϊếŧ lừa* nhất! Hiện tại hắn còn là đích hoàng trưởng tử Trung Châu triều, chờ sau này hắn thành hoàng đế rồi, trong nửa khắc diệt cả nhà Quân thị ngươi! Ngươi chờ xem ngươi khiêng đá đập chân mình đi..."
* Trúc đồng đảo đậu tử nghĩa đen là từ ống trúc trút ra hạt đậu, nghĩa bóng ý chỉ không giữ lại chút nào, muốn nói hết toàn bộ mọi chuyện.
Ngày xưa cối xay lúa thường có đòn dài cho lừa hoặc ngựa kéo, tá ma giết lừa nghĩa đen chỉ sau khi xay lúa xong liền giết lừa, nghĩa bóng chỉ việc hãm hại người từng giúp đỡ mình.
"Nói xong chưa?" Quân Mặc Ninh rốt cuộc mở miệng nói, "Nói xong rồi giúp ta mang hắn vào."
"Ngươi đau lòng? Hay muốn đánh hắn?" Liêu Vô Kỳ đứng lên nói, "Ta chuẩn bị roi mây cho ngươi?"
"Ta muốn nói rõ với hắn chuyện trị thương ngày mai, ngươi ra ngoài rồi không cần quay lại nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, nói không chừng ngày mai dùng đến ngươi." Quân Mặc Ninh một chút hồi hộp cũng không lưu lại cho Liêu Vô Kỳ.
Thủ lĩnh sát thủ chỉ vào mũi Quân Mặc Ninh nói, "Hắn đã như vậy ngươi còn trị cho hắn?!"
Quân Mặc Ninh mỉm cười nói, "Diễn quá lên liền giả, Liêu lâu chủ, nếu ta không thông, chẳng phải lãng phí một phen ngươi tận tình khuyên bảo?"
"Ta đã nói ngươi là lừa mà," Liêu Vô Kỳ một bộ đắc ý "không nên quá biết ơn ta", "Kéo không đi đánh không lùi. Được rồi, chút nữa nói chuyện với học trò ngươi thật tốt, có nghe thấy không!"
Tề Hàm cúi đầu vào phòng, toàn thân đều ướt đẫm, nước mưa theo sợi tóc, vạt áo rơi tí tách trên mặt đất. Từ buổi trưa hắn xông vào thư phòng cản gia pháp, Dịch Sở Vân ngất hình được Dịch Thư Vân mang về trị thương rồi, mà hắn vẫn tự phạt quỳ trên bậc thang ngoài phòng, sơ sơ tính ra có ba bốn canh giờ... nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ!
Hắn thấy được ánh mắt lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt tiên sinh, đó không phải là phẫn nộ, uất ức vì bị mình hiểu lầm, mà là bừng tỉnh trong nháy mắt. Dường như tiên sinh rốt cuộc thấy được... y đánh cược tính mệnh, dốc hết lòng hết dạ chữa bệnh cho đứa nhỏ y yêu thương, cuối cùng trong lòng hắn lại mang theo sự oán giận với y... bởi vì y là tiên sinh hắn, cho nên bất đắc dĩ tiếp nhận oán giận!
Không phải! Hắn không có nghĩ như vậy!
Tề Hàm uốn gối quỳ xuống, mặc cho gạch xanh ngược đãi đầu gối, hắn cắn răng chịu đựng, trong mắt đã có nước mắt dâng lên cuồn cuộn.
Quân Mặc Ninh nhìn thiếu niên cúi đầu nước mắt ròng ròng, không lên tiếng. Y nghĩ lại cả một buổi chiều, nghĩ từng li từng tí chuyện sáu năm trước đến hôm nay lặp đi lặp lại vô số lần, Hán Sinh, phụ thân, Nhẫn Đông đều không chỉ một lần nói với y, y đối với Hàm nhi quá mức nghiêm khắc.
Đúng không? E rằng... thật sự đúng...
"Ngẩng đầu lên." Giọng Quân Mặc Ninh vẫn không có tâm tình gì, y không muốn dọa sợ đứa học trò đã câm như hến trước mắt y, y thừa nhận, đi đến bước này hôm nay, là trách nhiệm của người làm tiên sinh như y.
Tề Hàm nghe lời ngẩng đầu, nước mưa nước mắt đầy mặt đầy đầu mang theo hối hận vô tận vô biên.
Quân Mặc Ninh đau xót trong lòng, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy thanh âm Tề Hàm không hề vang dội nhưng lại vô cùng rõ ràng nói, "Tiên sinh, trong lòng Hàm nhi chưa từng oán hận người ban khiển trách cho ta, không đề cập đến ân đức cứu mạng mấy lần, người là thầy, Hàm nhi là trò, từ xưa thầy dạy trò là đạo lý hiển nhiên; trách chỉ trách Hàm nhi ngu dốt, học tập làm việc thường có sơ suất, mỗi lần tiên sinh dạy dỗ trách phạt không phải không có lý do chứng cứ, Hàm nhi tâm phục, cho dù cúi người chịu phạt, cũng chỉ có tự hối và biết ơn. Từ trước đến nay nghiêm sư mới có thể xuất cao đồ, Hàm nhi không dám tự xưng cao đồ, nhưng trong lòng Hàm nhi lấy tiên sinh làm kiêu ngạo, lấy việc có thể bái tiên sinh là thầy làm vinh. Mấy năm nay, mong muốn duy nhất của Hàm nhi, chỉ là có thể đuổi kịp bước chân tiên sinh, tiên sinh nguyện ý dạy ta, cho dù lấy phương thức gì, Hàm nhi đều chỉ thành tâm cảm kích, tuyệt sẽ không có lòng oán hận!"
Quân Mặc Ninh một lời chưa phát, ánh mắt cũng chưa từng rời đôi mắt rưng rưng kia, y biết, Hàm nhi của y đang cố xoa dịu tổn thương của y... mà rõ ràng, hắn mới là người "chồng chất tổn thương".
Tề Hàm hiếm khi có dũng cảm nhìn đôi mắt tiên sinh, không di không động, dù rằng chẳng biết tại sao nước mắt không ngừng chảy, ánh mắt dần dần mơ hồ, hắn cũng không muốn bỏ qua bất kỳ một tia một sợi tâm tình nào trên mặt tiên sinh lúc này.
"Còn tiên sinh châm..." Rốt cuộc hắn nói đến phần mấu chốt nhất tạo nên cục diện này... một cây châm nho nhỏ, "Hàm nhi thừa nhận, Hàm nhi vĩnh viễn không thể quên được mùa đông năm đó... lần châm hình kia..."
Quân Mặc Ninh đột nhiên xoay đầu sang chỗ khác không nhìn Tề Hàm nữa, Tề Hàm run lên, nước mắt nóng hổi trong mắt rơi xuống thành chuỗi.
"Tiên sinh, Hàm nhi sợ châm, vì mỗi một lần nó đều có thể khiến Hàm nhi nhớ tới đêm hôm đó!" Tề Hàm quỳ gối tiến lên hai bước, hắn biết, mất đi cơ hội và dũng khí thời khắc này, giữa hắn và tiên sinh sẽ vĩnh viễn tồn tại một vết nứt, dù hắn có nghe lời ngoan ngoãn đi nữa, cũng không đổi lại được sự tin tưởng trước đây tiên sinh đối với hắn!
"Đêm hôm đó, châm của tiên sinh khiến Hàm nhi nếm trải một lần sống chết luân hồi, đó không phải là lỗi của tiên sinh, là Hàm nhi không có chí tiến thủ sống tiếp! Hàm nhi thường hay nghĩ, nếu đêm hôm đó không có tiên sinh... châm, Hàm nhi sẽ không có cơ hội cảm nhận thế gian ấm áp, lại càng không có một ngày có được một người cha thương ta và một người mẹ yêu ta!"
Tề Hàm lại tiến lên hai bước, hai tay đã có thể chạm vào đầu gối Quân Mặc Ninh, hắn ngẩng đầu lên, nước mắt theo gò má chảy xuống cổ, "Hàm nhi sợ ngân châm vào người đau, cũng không quên được tuyệt vọng trước đây không có chí tiến thủ sống tiếp, cho nên... Hàm nhi mới không muốn Hi nhi chịu khổ giống vậy... Tiên sinh, người dùng châm khiển trách Hàm nhi, tính tới tính lui chỉ có một lần ở tướng phủ... duy nhất một lần trong sáu năm qua! Về phần hành châm chữa bệnh gần đây... Tiên sinh, nếu Hàm nhi vì vậy mà sinh lòng oán hận với người, trời cao linh thiêng giáng xuống sấm sét, đánh chết người vong ân phụ nghĩa ta đây!"
Quân Mặc Ninh đột ngột quay đầu, giơ tay phải thật cao! Tề Hàm nhắm mắt lại, vẻ mặt kiên quyết quật cường!
Đợi hai ba nhịp thở cũng không chờ được cái tát bén nhọn đáp lên mặt, Tề Hàm mở mắt ra, nhìn thấy Quân Mặc Ninh đã thu liễm tức giận hạ tay xuống, hắn cũng không dám đoán lung tung suy nghĩ của tiên sinh lúc này, chỉ rũ mắt nói, "Tiên sinh, Hàm nhi ngỗ nghịch bất hiếu, cản gia pháp chưa tính, còn nói ra lời như vậy, tổn thương... tổn thương tâm tiên sinh, cho dù người tát nát miệng Hàm nhi... cũng là phải..."
"Chuyện này vốn nên do ta người làm tiên sinh đến làm," Nghe xong một đoạn bộc bạch tự thuật thật dài của Tề Hàm, Quân Mặc Ninh lúc này mới lên tiếng nói, "Không nghĩ tới lại do ngươi làm học trò đến xoa dịu ta trước. Hàm nhi, không chỉ ta đang nuôi dạy ngươi trưởng thành, ngươi có biết ngươi cũng dạy ta rất nhiều..."
Tề Hàm có chút hoảng sợ bất an.
"Quân Mặc Ninh tính tình ương bướng, càn quấy, tự phụ, ngoại trừ cha mẹ huynh trưởng, cho tới bây giờ lão tử đệ nhất thiên hạ." Quân Mặc Ninh nói như vậy, đầy ắp nồng nặc phong cách tam thiếu, "Nhưng mà trên người ngươi, ta thấy được khoan dung, nhẫn nại và khiêm tốn. Hàm nhi, tiên sinh không vì câu nói của ngươi mà thương tâm, hoàn toàn ngược lại, bởi vì lời đó của ngươi, ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Ta chưa bao giờ khen ngươi thông minh, nhưng nếu ngươi không thông minh, sao có thể đi tới hôm nay? Ta vẫn luôn mưu toan áp chế thông minh của ngươi, bởi vì ta biết người càng thông minh, sẽ càng có chủ kiến của mình. Bất kể ngươi tự lao vào Hình bộ, hay liều mình cứu Tề Vân, đổi lại để ta đứng ở lập trường của ngươi, nói không chừng còn làm quyết tuyệt hơn ngươi..."
Quân Mặc Ninh đứng lên, ánh mắt Tề Hàm lại như hình với bóng.
"Nhưng ta chỉ biết trách ngươi, bá đạo muốn đưa ngươi trở về, trói buộc ngươi bên cạnh ta, cũng không cho ngươi quyền lực lựa chọn, còn hài lòng thỏa ý cho rằng, đây là vì muốn tốt cho ngươi..."