Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 152: Lợi thế? Cái giá!




Cho dù là ai nếu buổi sáng tỉnh lại, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trước giường, mà tay người này đang bắt lấy mệnh mạch của mình, đều sẽ kinh hoảng thất thố. Dịch Thư Vân cũng không ngoại lệ.

Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, mượn nắng sớm ngoài cửa sổ, quan sát nam tử hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi này. Mũ ngọc bình thường, buộc lấy tóc dài như mực, một thân trang phục màu lam nhạt, là kiểu dáng bình thường nhất đương thời; ngũ quan rõ ràng, nhất là đôi mắt, nhìn như ôn hòa lại sâu xa như biển; ba ngón tay phải của y đặt ở cổ tay hắn, có thể cảm nhận được sức lực, nhiệt độ và nội tức mơ hồ truyền vào gân mạch.

Dịch Thư Vân cảm giác mình hẳn đã biết thân phận y, nên tận lực ổn định hô hấp.

Nửa khắc sau đó, nam tử rút tay phải về, nhìn giáo chủ trẻ tuổi nằm ngửa trên giường nói, "Xem ra, máu học trò ngốc của ta vẫn rất có ích, trong vòng bốn năm năm, ngươi cũng không cần lo lắng mình khí huyết khô cạn mà chết."


Thân phận nam tử lập tức được chứng thực.

Dịch Thư Vân không trực tiếp tiếp lời, mà dò hỏi, "Tiền bối... có thể để Thư Vân đi rửa mặt trước được không?"

Quân tam thiếu mới sáng sớm xông vào phòng ngủ người đứng đầu một giáo không có giác ngộ quấy rối giấc ngủ người ta chút nào, đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói, "Dịch giáo chủ tự nhiên, chúng ta tùy ý đi dạo một chút."

Dịch Thư Vân nhìn bóng lưng y ra khỏi phòng, không khỏi thở một hơi thật dài; tin đồn Quân tam thiếu mạnh mẽ hung hăng bá đạo, vừa mới gặp mặt hắn liền cảm nhận được. Vừa rồi dĩ nhiên là y đang dùng nội tức dò xét tình huống thân thể mình, nếu y có lòng trả thù, lúc này Dịch Thư Vân hắn đã là một phế nhân gân mạch đứt đoạn!

Dịch Thư Vân rửa mặt chải đầu qua loa, thay quần áo, lại phân phó Tử Y pha trà, sau đó ra phòng ngoài. Hắn nhìn thấy ngoại trừ Quân tam thiếu, còn có một nam tử bộ dạng cực kỳ diêm dúa ngồi bên kia, đối với mỗi một nhân vật giang hồ Trung Nguyên Tung Thiên giáo vẫn có nhận thức nhất định, nhìn thấy nam tử mắt phượng quần áo rườm rà, thân phận của hắn cũng gần như được miêu tả sinh động.


Mới sáng sớm đã nghênh đón hai vị sát thần, hôm nay ra cửa nhất định phải xem hoàng lịch trước một chút.

Dịch Thư Vân không ngồi xuống, mà đứng gần bên Quân Mặc Ninh, ôm quyền hỏi, "Xin hỏi hai vị tiền bối... lần này đến Tung Thiên giáo, có gì chỉ giáo?"

"Lời này ta nghe thấy chính là biết rõ còn hỏi!" Tiếp lời là Liêu Vô Kỳ mắt phượng thủ lĩnh sát thủ, hắn búng tay một cái liếc mắt nói, "Dịch giáo chủ lại không biết mục đích Quân tam thiếu tới Tung Thiên giáo là gì? Ngươi không hỏi xem bảo bối đệ đệ của ngươi đã làm những gì?"

Dịch Thư Vân chưa trả lời, Quân Mặc Ninh quay đầu nói với Liêu Vô Kỳ, "Vô Kỳ, ngươi đi dạo xung quanh một chút, ta và Dịch giáo chủ có một số việc muốn nói."

Liêu Vô Kỳ lườm hai người một cái, hào hiệp đứng dậy rời đi, trước khi đi còn rất tri kỷ giúp hai người khép cửa phòng lại.


Trong phòng lập tức yên tĩnh.

Ánh mắt Dịch Thư Vân vẫn chưa rời khỏi nam tử như vực sâu núi cao trước mắt, tuổi tác hai người bọn họ chênh lệch không quá bốn năm tuổi, lại bởi vì mối quan hệ với Dịch Sở Vân, từ lần đầu gặp gỡ hắn liền tự giáng mình xuống một bối phận. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, trong đầu Dịch Thư Vân đột nhiên hiện lên khuôn mặt ôn nhuận và thiện lương cơ trí có thể cương có thể nhu của Tề Hàm, bọn họ tối đa cũng chỉ chênh lệch sáu bảy tuổi, nhưng mà... Quân tam thiếu lại cường thế chống đỡ một mảnh trời đất mênh mông vô ngần cho Tề Hàm...

Dịch Thư Vân không phủ nhận, sức lực mạnh mẽ này, Chu Minh không cho hắn được.

"Tiền bối," Dịch Thư Vân mở miệng trước nói, "A Đề Mạc Đô là Sở nhi dẫn người gϊếŧ, lệnh đồ Diệc Hàm cũng là nó uy hiếp; sau khi tới Tung Thiên giáo, Diệc Hàm bị nhốt ở Phế Viên lấy máu mỗi ngày... Tất cả đều là Dịch Sở Vân làm, thế nhưng không chỗ nào không phải vì ca ca không ra hồn là ta đây. Nghe nói tiền bối cũng là người có huynh trưởng, hẳn nên lý giải, những tội danh này không nên để đệ đệ tới gánh, Dịch Thư Vân bụng làm dạ chịu..."
"Ca ca ta là ca ca ta, ta là ta," Quân Mặc Ninh không khách khí chút nào nói, "Chuyện ta làm dựa vào cái gì để ca ta thay ta mang tiếng xấu?" Tuy rằng hai mươi mấy năm qua, Quân Vũ ca ca y gánh tiếng xấu cho y quả thật không ít!

Dịch Thư Vân cũng không tức giận, chỉ cười nhạt nói, "Bởi vì tiền bối là đệ đệ, cho nên nghĩ như vậy; mà Thư Vân... là ca ca, chỉ có thể nghĩ như vậy; cũng bởi vì tiền bối đủ mạnh mẽ, có thể bảo vệ huynh trưởng; mà Sở nhi và Thư Vân... chỉ có thể mặc cho hai vị tiền bối tới lui tự nhiên Tung Thiên giáo!"

Lúc này Quân Mặc Ninh mới có chút ý cười cong cong khóe miệng, trong lòng y cũng không mong muốn nhìn thấy một giáo chủ Tung Thiên giáo khom lưng uốn gối, khuất phục trước vũ lực cường quyền; lúc này thấy hắn trong nhu có cương, lời nói hàm chứa châm chọc, mới dần dần gợi lên hứng thú tam thiếu gia.
"Nghe nói trong dân loạn ngươi ngăn cửa hiệu phụ thuộc Tung Thiên giáo tăng giá vùn vụt, có công ổn định tình trạng mua bán ở Tây Xuyên." Quân Mặc Ninh tìm một bậc thang rất tốt hai để người tiếp tục nói chuyện, "Ta cho ngươi một cơ hội nói xem lợi thế ngươi tới gánh chịu tất cả những thứ này là gì? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đồng ý?"

Quả nhiên là người mạnh mẽ hung hăng bá đạo! Dịch Thư Vân thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngẫm lại quá trình hai người giao thủ từ lúc bọn họ chia nhau cứu Dịch Sở Vân và Giang Ức Sơ, kỳ thật hắn cũng sớm có nhận thức. Dịch Thư Vân từ trước đến nay tự xưng lớn lên trong âm mưu thủ đoạn phát hiện mình ở trước mặt người này, tất cả thủ đoạn tâm cơ đều vô ích, hắn muốn đạt được mục đích, cũng chỉ có thể thành thật tiếp chiêu phá chiêu.
Cảm giác thất bại như vậy, trong cuộc đời hai mươi năm của hắn, thật sự chưa bao giờ trải qua.

"Chuyện này Thư Vân cũng không dám kể công," Dịch Thư Vân thẳng thắn nói, "Chẳng qua ta biết thời biết thế, thao tác thật sự là người khác."

"Là ai?" Quân Mặc Ninh thuận theo lời hắn hỏi.

"Lệnh cao đồ*... Quân Diệc Hàm, hắn tạm thời đảm nhiệm chức vụ hữu hộ pháp bổn giáo. Nhưng tự hắn nói, chưa được cho phép làm chuyện này, chẳng qua là tạm thời thích ứng mà thôi." Trên mặt Dịch Thư Vân lúc đầu có chút ý cười, sau khi nói xong, thu liễm biểu cảm nói, "Về phần lợi thế tiền bối nói... Dịch Thư Vân sẽ không lấy tương lai đệ đệ làm giao dịch, thế nhưng dù sao xá đệ cũng có lỗi, cho nên, ta nguyện ý vì nó... trả giá thật lớn!"

* Cao đồ nghĩa là trò giỏi.
Quân Mặc Ninh đối với chuyện Tề Hàm làm hữu hộ pháp ổn định tình hình mua bán Tây Xuyên gì đó từ chối cho ý kiến, mà càng hứng thú hỏi, "Ngươi hi vọng tương lai đệ đệ ngươi thế nào? Ngươi lại nguyện ý trả giá ra sao?"

Dịch Thư Vân dần dần phát hiện nam tử trước mắt cũng không khó ở chung, hơn nữa hôm nay y tới Tung Thiên giáo hiển nhiên không có tính toán ra tay đánh nhau, nếu không cũng không đến mức phí lời ở chỗ này, vì vậy sắc mặt hắn càng lộ ra thản nhiên, nói rằng, "Những lời này, ta đã từng nói với Diệc Hàm lúc gặp mặt lần đầu tiên, ta rất hối hận chuyện mang Sở nhi về từ trong tay tiền bối, làm ca ca, ta hi vọng nó có thể có một chỗ dựa mạnh mẽ, có thể che chắn mưa gió thế gian, mà ta... làm không được. Bây giờ sự thật là, chẳng những ta không làm được, còn phải để nó mạo hiểm vì ta, mắc phải trọng tội coi trời bằng vung vì ta!"
Hắn phát hiện Quân Mặc Ninh nghe đến rất nghiêm túc, vẻ mặt không trào phúng hay hoài nghi chút nào, Dịch Thư Vân cảm kích trong lòng, tiếp tục nói, "Tiền bối trước đó cũng nói, cho dù lấy máu Diệc Hàm, chẳng qua cũng chỉ kéo dài mấy năm tuổi thọ của ta, Tung Thiên giáo nhất định phải tiêu vong trong tay Dịch Thư Vân. Huống hồ Tung Thiên giáo trong tay gia phụ đã có tiếng xấu, cho dù ta hết lòng hết sức mấy năm nay, bất quá cũng chỉ vừa chặt đứt ân oán với võ lâm Trung Nguyên; có điều giang hồ không ngừng phân tranh, ta không đành lòng đặt gánh nặng này lên người Sở nhi, nếu nó có nơi chốn tốt hơn, Dịch Thư Vân nguyện trả bất cứ giá nào, để nó rời xa tất cả mọi thứ!"

"Cho nên, ngươi phế tử sĩ hình đường, thậm chí ngay cả ám vệ cũng ngừng huấn luyện, lưu lại những thế lực này chẳng qua là vì cứu Dịch Sở Vân về?" Cơ trí như Quân Mặc Ninh nghe xong những lời này, ngay lập tức nhìn thấu người trẻ tuổi thấu triệt cuộc đời và cuộc sống của mình, "Ngươi phát triển hàng loạt nhà buôn cửa hiệu ở Tây Xuyên, là muốn Dịch Sở Vân làm ông phú gia?"
Dịch Thư Vân cười đến sáng rỡ, tựa như tâm huyết nhiều năm rốt cuộc có người tri âm, "Tiền bối minh giám, giang hồ cuối cùng không phải nơi ở lâu dài của huynh đệ chúng ta. Về phần cái giá..." Sắc mặt Dịch Thư Vân không đổi, không chút mảy may muốn nói đến điểm mấu chốt, "Dịch Thư Vân có một cái mạng... Tiền bối muốn giữ ta tự sinh tự diệt cũng được, hiện tại liền lấy đi cũng được! Sở nhi phạm phải tội chết, nhưng suy cho cùng, vô tội nhất cũng là nó! Nếu nó có thể có chốn về..."

"Ngay cả chết ngươi cũng không hối tiếc sao?" Quân Mặc Ninh lạnh lùng hỏi.

Ngay lúc hai người đang bàn về việc ham sống sợ chết, Tề Hàm và Dịch Sở Vân đã bắt đầu bài học ngày mới trong viện tử của mình. Thường ngày, hiếm khi có người qua đây quấy rầy bọn họ vào lúc này, mà hôm nay, một người dáng dấp diêm dúa lại tiến vào, quần áo một tầng lại một tầng, thoạt nhìn mà hoa cả mắt.
Chỉ thấy hắn không coi ai ra gì đi tới, lượn lờ vài vòng quanh người Tề Hàm đứng dậy hỏi thăm, cười ha hả nói rằng, "Ngươi chính là học trò bảo bối Quân tam nhi đặt ở đầu trái tim? A, ngươi chính là đứa nhỏ suýt chút nữa châm lửa chiến tranh hai nước sao?"

"Xin hỏi tiền bối..."

Tề Hàm còn chưa dứt lời, cái người hoa cả mắt này đã ngắt lời nói, "Đừng quản ta là ai, bên kia cái người... tên Dịch Thư Vân, có thể sắp bị tam nhi làm thịt, các ngươi có muốn nhanh chân đến xem hay không..."