Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 100: Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc




Hoắc Thảo Mộc thấy Quân Mặc Ninh làm như vậy, thất kinh hỏi, "Ninh nhi, ngươi làm cái gì vậy?"

Quân Mặc Ninh dập đầu sau đó mới nói, "Hoắc gia gia, Hoắc thúc thúc, Ninh nhi đáng chết, Ninh nhi không thể cưới Nhẫn Đông rồi!"

"Tam ca ca..." Hoắc Nhẫn Đông nửa khắc trước còn chìm đắm trong hạnh phúc cúi đầu kêu một tiếng, thanh âm tựa như ngọc lưu ly vỡ tan tành.

Nàng có thể khổ sở chờ đợi tám năm không oán không hối, nhưng bây giờ tất cả bụi trần đều đã lắng xuống, lại đột nhiên nói không được! Hoắc Nhẫn Đông tự thấy mình chỉ là nữ tử nhân gian tầm thường, mừng giận vui buồn một cái không thiếu, trong khoảnh khắc buồn bã tuôn trào vẫn khiến nàng ướt viền mắt.

"Tại sao? Nói rõ ràng!" Hoắc Trúc Hiên thân là phụ thân, nghe nói như vậy hiển nhiên tức giận. Thế nhưng y biết đứa nhỏ trước mắt sẽ không lấy chuyện này tùy ý làm bậy như thế, tất nhiên là có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó rồi.


Quân Mặc Ninh lần nữa dập đầu sau đó thõng tay quỳ, nói, "Hàm nhi... tổn thương tâm mạch! Đây là lần thứ hai trong vòng nửa năm tâm mạch hắn bị thương nặng!"

Hai vị viện chính Hoắc gia, đương nhiên nghe hiểu lời Quân Mặc Ninh nói. Bọn họ không biết sau giao thừa Quân Mặc Ninh đã từng đánh cược tính mạng châm kim ổn định mạch tượng liên tục bảy đêm, nhưng lại biết, tim phổi đại hoàng tử Tề Hàm có thể bình phục nhanh như vậy tốt như vậy, cùng với việc hắn bái thầy, sau đó Quân Mặc Ninh điều trị có liên quan trực tiếp.

Mạng Tề Hàm gần như do Quân Mặc Ninh dùng mạng của mình đổi lấy!

Bây giờ, tâm mạch hắn lại tổn thương, cho dù có thể rút dao găm ra, mấy người bọn họ hợp lực châm kim, bất quá cũng chỉ bảo vệ tính mạng hắn mấy ngày! Trừ khi có tục tâm đan trong truyền thuyết trên giang hồ, nhiều nhất cũng chỉ cho thiếu niên này thời gian một năm. Sau một năm, nếu không có phương pháp khác...


"Ninh nhi," Hoắc Thảo Mộc trịnh trọng nói, "Thương thế đại hoàng tử như vậy... chúng ta cũng chỉ có thể làm hết sức..."

Sao có thể!

Quân Mặc Ninh mở to hai mắt nhìn lão nhân y sùng kính cả đời, đứa nhỏ y năm lần bảy lượt đoạt lại trong tay diêm vương, không thể thất bại trong gang tấc như vậy!

"Hoắc gia gia, có thể cứu!" Quân Mặc Ninh quỳ gối tiến lên mấy bước nói, "Chỉ cần có tục tâm đan có thể kéo dài tính mạng hắn một năm, Ninh nhi nhất định có thể nghĩ ra biện pháp cứu hắn!"

"Tục tâm đan chỉ là giang hồ đồn thổi..."

"Không phải!" Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Trước đây cha cứu giá gặp nạn, là Ninh nhi dùng tục tâm đan mới có thể giúp cha chuyển nguy thành an!"

"Ngươi có tục tâm đan?!..." Hoắc Thảo Mộc nghiên cứu các vị thuốc cả đời, nghe thấy viên thuốc trong truyền thuyết vậy mà thật sự có, bề ngoài không giật mình nhưng tình cảm bộc lộ hết trong lời nói, "Phương thuốc tục tâm đan sớm đã thất truyền, ta cũng từ một ít sách cổ khuyết thiếu biết một hai, nghe nói luyện viên thuốc này chẳng những cực kỳ hao tổn tinh thần sức lực, còn cần một vị thuốc chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tên gọi cỏ dẫn hồn."


"Dạ," Quân Mặc Ninh biết Hoắc Thảo Mộc cũng biết rõ chuyện xưa trên giang hồ, "Trên giang hồ có thể luyện thuốc này, chỉ có lâu chủ Giang Vọng Lâu đã qua đời của Vọng Giang Lâu, năm đó sau khi y luyện thành hai viên lập tức chịu họa sát thân diệt môn, phương thuốc cũng thất truyền từ đó. Cho tới bây giờ, một viên được cha dùng, cho nên trên đời hiện nay, chỉ còn một viên tục tâm đan cuối cùng..."

Quân Mặc Ninh dừng một chút, mới lên tiếng, "Ninh nhi biết nó đang ở trong tay Giang Quan Lan, con sẽ không tiếc bất cứ giá nào bắt tới tay!"

Từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc lúc này mới biết vì sao Quân Mặc Ninh phải quỳ xuống thỉnh tội, cưỡi ngựa đi đến Giang Nam vừa đi vừa về cũng phải sáu bảy ngày, nếu chuyện không thuận lợi, sợ rằng còn phải dây dưa càng lâu, mà ngày cưới của hai người bọn họ chính là ba ngày sau!
"Hoắc gia gia, Hoắc thúc thúc," Quân Mặc Ninh lần thứ ba dập đầu nói, "Ninh nhi dập đầu cầu xin, giúp Hàm nhi ổn định thương thế chờ Ninh nhi xin thuốc về; còn có, hôn kỳ của con với Nhẫn Đông..."

"Hôn kỳ có thể kéo dài!" Hoắc Nhẫn Đông rốt cuộc nghe rõ đứng ra nói, "Hoắc gia thân làm thầy thuốc, người bị thương lại là học trò tam ca ca, đương kim hoàng trưởng tử, chúng ta không thể thoái thác. Có điều... tam ca ca, lần này, ta muốn cùng đi với ngươi!"

Nhìn hai đứa trẻ đến việc tốt thường hay gặp trắc trở, Hoắc Thảo Mộc chỉ thở dài, kéo con trai đi chuẩn bị tất cả vật dụng châm cứu.

"Nhẫn Đông, cảm ơn nàng," Quân Mặc Ninh đứng dậy nhìn thê tử chưa cưới, "Nàng thu dọn đơn giản một chút trước, trên đường, ta sẽ giải thích ngọn nguồn giữa ta và đứa nhỏ này với nàng."
Hoắc Nhẫn Đông gật đầu, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể cùng một chỗ với tam ca ca, cái khác đều không quan trọng.

Sau khi Nhẫn Đông đi, Quân Mặc Ninh đi tới bên giường, cẩn thận nhìn khuôn mặt thiếu niên hôn mê trắng như tờ giấy; thời gian qua nửa năm mà thôi, thế mà hắn lần nữa rơi vào sống chết! Có phải người làm tiên sinh như y không chăm sóc hắn tốt hay không, mới để hắn ăn nhiều khổ như vậy? Nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của Hàm nhi, Quân Mặc Ninh đau lòng như cắt, y cúi người xuống lau vết máu trên mặt thiếu niên, động tác dịu dàng, tựa như sợ làm đau hắn!

"Hàm nhi, ngươi nhất định phải chờ tiên sinh trở về!" Y nói như vậy.

Sở Hán Sinh từ lúc đưa Tề Hàm tới sau đó cũng không lên tiếng đứng ở đầu giường, nước mắt lưng tròng.

"Gia, Hán Sinh đi cùng ngài." Sau một lát, Sở Hán Sinh nói.
Quân Mặc Ninh lắc đầu, "Ngươi ở lại kinh thành ổn định đại cục, nói với đại ca ta, giúp ta đòi thánh chỉ xử lý đám người A Đề Mạc Đô kia với hoàng đế, ta muốn tự mình trừng trị! Còn có, quan trọng nhất là tình trạng của Hàm nhi, bất cứ lúc nào cũng để Tiểu Đông truyền tin cho ta!"

Sở Hán Sinh suy nghĩ một chút đáp, "Được, gia, ngài yên tâm."

Quân Mặc Ninh đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo liền vội vã ra cửa, y tin tưởng y thuật của cha con Hoắc Thảo Mộc và Hoắc Trúc Hiên, nhất định có thể đủ để Hàm nhi chống chọi đến khi y xin thuốc trở về. Y ra khỏi Vô Âm Các, nhìn thấy Tề Vân hồn bay phách lạc quỳ trong sân, hai mắt vô hồn.

Thấy y đi ra, Tề Vân co rúm lại, sau đó mang theo hy vọng kêu lên, "Tiên sinh... Ca ca hắn..."

"Hiện tại ta không rảnh thu thập ngươi, muốn quỳ liền đến trước giường ca ca ngươi quỳ đi!" Quân Mặc Ninh tức giận, "Nghe Hoắc viện chính phân phó, trong khoảng thời gian này ngươi hầu hạ ca ca ngươi, không cho phép mượn tay người khác, có nghe thấy không?"
"Nghe thấy được, Vân nhi nghe thấy được! Tạ tiên sinh..." Tề Vân chống đầu gối đứng lên chạy vào trong, đột nhiên dừng bước chân lại nói rằng, "Tiên sinh... Vừa rồi đại sư bá tát nhị sư bá một cái, sau đó dẫn nhị sư bá đến bên kia rồi..."

Theo phương hướng Tề Vân chỉ, chính là thư phòng Vô Âm Các, y ra hiệu Tề Vân vào trong, quay đầu nhìn thấy cha con Hoắc Thảo Mộc đã bước chân vội vã vào phòng bắt đầu trị liệu! Quân Mặc Ninh biết, nhất định là đại ca trách cứ nhị ca không che chở tốt Hàm nhi, một trận gia pháp, trừng phạt nhị ca sơ suất, cũng cho Tề Mộ Lâm một câu trả lời.

Đại ca... hẳn là sẽ đúng mực mà nhỉ...

Quân Mặc Ninh chỉ đứng trong sân đợi Nhẫn Đông sau đó cưỡi khoái mã Sở Hán Sinh chuẩn bị rời khỏi kinh thành, bấy giờ, Tề Mộ Lâm và hoàng hậu Hàn Thức cùng với Quân Tử Uyên vừa lúc tiến cung nghị sự cũng đã đến viện chính phủ .
Mà y không nghĩ tới, lần này, Quân Vũ chẳng những phạt nặng Quân Hàn, hơn nữa khi thương thế Quân Hàn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn hắn đã bị phái đến bình loạn Nam Hải Quốc.

Quân Hàn không thấy đệ đệ hắn thành thân, cũng không thấy Tề Hàm bình phục, một lần đi này, lúc gặp lại nhau như đã trải qua mấy đời...

----------------------

Mười năm phong sương, mười năm rèn giũa, mưa đêm giang hồ, mười năm đèn...

Giang lâu chủ Giang Quan Lan đứng đầu võ lâm Giang Nam năm nay đã ba mươi lăm tuổi, hắn lần thứ mười ôm tâm tình mong đợi bước vào căn phòng nhỏ đầy bụi bặm, thuần thục dùng nước sạch mang về từ trong núi lau một giường một bàn một ghế độc nhất trong phòng. Đợi lau xong, lại thu thập bếp lò ngoài phòng, đun một ấm nước suối giữa núi, dùng lá trà chính mình mang tới ngâm một ấm trà thơm ngát tràn ra bốn phía, sau đó lẳng lặng chắp tay đứng trong viện.
Mười năm rồi, chẳng lẽ thật như lời tam gia, sau này sẽ không gặp sao?

Cảnh tượng trước mắt vẫn như mười năm trước, phòng viện bày trí đơn sơ, rừng trúc um tùm, dãy núi xa xa, một thành chưa đổi. Mà vận mạng của chính hắn, cũng đã long trời lở đất.

Mười năm trước, Vọng Giang Lâu gặp biến cố, cá lọt lưới Giang Quan Lan này dưới sự trợ giúp của một người thần bí tự xưng "tam gia", dùng thời gian nửa năm, chuyên tâm tu luyện Bàn Long tâm pháp và kiếm pháp, mãi đến hai người ngang nhau, dày công tôi luyện không chỗ sơ hở, mới bước lên con đường báo thù.

Một trận quyết đấu tung trời với ma giáo Tây Vực chấn kinh võ lâm giang hồ, thanh niên tuấn kiệt Giang Quan Lan năm ấy hai mươi lăm cũng một trận chiến thành danh, cuối cùng xây dựng lại Vọng Giang Lâu.

Đến nay Giang Quan Lan vẫn không thể quên đoạn năm tháng bận rộn nhưng lại phấn khích mười phần đó. Đánh một trận với ma giáo và mấy lần luận bàn sau này, hắn triệt để hiểu ra uy lực khi kết hợp Bàn Long thần công tầng thứ tư và Bàn Long kiếm pháp với nhau tiếp đó chiếm được địa vị trong giang hồ. Điểm này khiến hắn ngày càng quen thuộc cách xử lý chuyện giang hồ đồng thời có khí độ nghiêm nghị không sợ tà ác, cũng bởi vì vậy, địa vị và uy tín của hắn trong chốn giang hồ càng ngày càng tăng, cho đến nhi lập chi niên* đã hoàn toàn xứng đáng trở thành thủ lĩnh võ lâm Giang Nam.
* Nhi lập chi niên chỉ ba mươi tuổi.

Ai có thể nghĩ đến, bốn năm năm trước vẫn là một thiếu niên giang hồ con cháu Giang gia, vậy mà ba năm sau khi nhà gặp biến cố, lại vùng dậy như những ngày đầu, đồng thời cực kì hưng thịnh như mặt trời ban trưa.

Người trong giang hồ nhao nhao phỏng đoán cùng với tìm hiểu lai lịch sư thừa* của Giang Quan Lan, chỉ tiếc mười năm qua không thu hoạch được gì, ngay cả người liên quan trong sư môn hắn, một chút manh mối cũng không có.

* Sư thừa nghĩa là truyền thừa của sư phụ.

Kỳ thật, ngay cả bản thân Giang Quan Lan cũng không rõ ràng lắm, người áo đen bịt mặt tự xưng "tam gia" kia đến cùng là người thế nào. Chỉ biết đôi mắt y tựa như có thể nhìn thấu lòng người, lời nói có chút cay nghiệt nhưng câu câu đều ngắm trúng mục tiêu!
Lúc sắp chia tay, Giang Quan Lan tặng một viên tục tâm đan đưa tới họa diệt môn cho tam gia, hắn biết một đường báo ân, đây cũng chỉ là muối bỏ biển. Chỉ mong, lúc còn sống có thể gặp lại y, để thỏa ân cứu mạng truyền dạy khi đó.