Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 71: Nếu nàng muốn thiếu nợ, thì chỉ được thiếu nợ một mình ta




"Tô huynh nhanh như vậy đã phải rời khỏi rôi sao, sao huynh không nán lại đây thêm mấy ngày?" Lâm Tử Lộc đi đến, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Tô Ngọc Li.

"Uh, ta cũng nên đi tuần tra những cửa hàng ở những địa phương khác rồi." Tô Ngọc Li đưa tay hơi hơi vuốt cằm.

Lâm Tử Lộc đang ngồi ở phía bên tay Tô Ngọc Li, nàng cúi đầu rơi vào trầm tư, thì nhìn thấy Dạ Ẩn mang giấy bút đi về hướng hai người bọn họ.

"Lộc huynh đây là..." Tô Ngọc Li không hiểu.

“À, chúng ta nên viết khế ước rõ ràng, Tô huynh đã là một Đại Cổ Đông của Mễ Kỳ Lâm, đến lúc Mễ Kỳ Lâm có thể kiếm được nhiều tiền, chúng ta còn phải chia hoa hồng cho huynh!" Lâm Tử Lộc chấp tay đặt bút, một tay chống má, liếc mắt nhìn về phía Tô Ngọc Li.

Tô Ngọc Li thấy nàng một mặt nghiêm túc như vậy, giống như cảm thấy có chút thú vị, miệng hơi cười, rồi đưa mắt nhìn hoa sen giữa hồ, một lúc sau chỉ nghe thanh âm nhẵn nhụi truyền đến: "Lộc huynh cũng không cần phải làm như vậy, nay ngươi và ta đã trở thành huynh đệ, một việc nhỏ bực này thì Lộc huynh không cần phải bận tâm."

Tô Ngọc Li theo bản năng muốn xua tay, nề hà trong tay mình còn cầm bút lông, vung văng lung tung khẳng định sẽ vương mực khắp nơi, vì thế nhanh chóng nàng lắc đầu: "Thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, Tô huynh đã niệm tình huynh đệ và cho ta vay tiền làm vốn, ta há lại độc chiếm chỗ tốt của huynh đệ mình? Tô huynh không cần nhiều lời, khế ước này chúng ta nhất định phải viết."

May mắn nàng luôn luôn biết rõ sự quan trọng của việc học chữ, nhưng từ trước đến giờ việc luyện chữ không được nàng để tâm, nhưng việc viết một khế ước hòa chỉnh cũng không phải là việc khó khăn đối với nàng, chỉ chốc lát sau Tô Ngọc Li đã lưu loát viết xong, chỗ ký tên thì ghi tên mình.

Sau đó đưa tới trước mặt Tô Ngọc Li, ý bảo hắn ký tên. Tô Ngọc Li nhìn cũng chưa từng nhìn lấy một chữ ở trên trang giấy, liền tiếp nhận chiếc bút từ trong tay Tô Ngọc Li, chuẩn bị viết xuống tên của mình.

Đột nhiên có một trận gió thổi qua, cầm lên tờ giấy khế ước ở trên bàn. Lâm Tử Lộc theo quỹ tích phi hành của tờ giấy kia nhìn qua, thì thấy người tiếp nhận tờ khế ước có một bàn tay mạnh mẽ hữu lực, khớp xương rõ ràng.

Quân Lâm đưa mắt đảo qua nội dung trên tờ khế ước, mắt hiện rõ vẻ không vui, Quân Lâm đưa mắt nhìn Tô Ngọc Li đang ngồi ngay ngắn ở bên kia, sau đó nói với Lâm Tử Lộc: "Nguyệt nhi đây là..."

"Chỉ là một khế ước mà thôi, về sau Mễ Kỳ Lâm chính là đồ sở hữu của ta cùng Tô huynh, lúc trước may mắn ta được Tô huynh hỗ trợ." Lâm Tử Lộc mở miệng giải thích, lúc sau lại ngây ra một lúc, không đúng, làm sao phải giải thích nhiều như vậy làm gì, "Tóm lại, ngươi mau đưa tờ giấy kia để cho Tô huynh ký tên mình lên đó."

Quân Lâm đi đến vị trí giữa Lâm Tử Lộc cùng Tô Ngọc Li, gắng gượng đem cự ly của hai người kéo xa nhau ra, nhìn thẳng Tô Ngọc Li, mặy không một gợn sóng nói: "Tô huynh chẳng lẽ lòng dạ hẹp lại như thế?"

Tô Ngọc Li nhíu mày, chưa có trả lời, thì Lâm Tử Lộc đã nhảy dựng lên, một phen đoạt lấy tờ khế ước trong tay Quân Lâm: "Mới không phải như ngươi nói, đây là ta thiếu nợ Tô huynh, tự nhiên là muốn trả lại."

"Chỉ là vì thiếu hắn sao?" Quân Lâm không có quay đầu, mặt hướng Tô Ngọc Li quỷ dị cười, có chút đắc ý không nói lên lời nơi đáy mắt.

"Đó là đương nhiên, Tô huynh là đại ân nhân của ta." Lâm Tử Lộc lại đem tờ giấy khế ước đưa tới trước mặt Tô Ngọc Li.

Quân Lâm lấy một loại tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, ở trước lúc Tô Ngọc Li chưa kịp hạ bút xuống, đem tờ giấy biến thành tro tàn.

Lâm Tử Lộc há hốc mồm, hai mắt trừng to, thì Quân Lâm đã lấy ra một cái hà bao, ném về phía Tô Ngọc Li, Hạ ở ngay phía sau Tô Ngọc Li vội vàng đưa tay tiếp nhận.

"Ngươi có ý tứ gì?" "Ngươi có ý tứ gì?" Hai đạo thanh âm không hẹn mà cùng vang lên.

Lâm Tử Lộc cùng Hạ hai mặt nhìn nhau, sau đó lại đồng thời nhìn về phía Quân Lâm.

"Bấy nhiêu cũng đủ để trả lại chỗ tiền mà người đã cấp cho nàng đi.” Quân Lâm lưu lại một câu nói như vậy, rồi nhanh như chớp lôi kéo Lâm Tử Lộc đi ra cửa. Quân Lâm một chút cũng không muốn Lâm Tử Lộc về sau lại cùng Tô Ngọc Li có liên quan đến nhau, dù chỉ là một chút.

Trên đường, Lâm Tử Lộc cố gắng tránh thoát khỏi tay Quân Lâm, giận dữ hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy hả? Đây là chuyện giữa ta và Tô huynh."

"Hiện tại thì đây là chuyện giữa hai người chúng ta rồi." Quân Lâm hiểu ra, lòng bàn tay hơi thả lỏng, không chút để ý nói.

"Hả?" Lâm Tử Lộc không hiểu ra sao, não của người này thật kỳ quái, vì vậy hành động của hắn nàng không thể lý giải nổi.

"Chính là ý tứ trên mặt chữ đó." Quân Lâm cúi đôi mắt, nhìn về phía Lâm Tử Lộc, đồng tử như Lưu Ly lưu chuyển, trong đó léo ra ánh sáng ôn nhu, "Nếu nàng muốn thiếu nợ, thì chỉ được thiếu nợ một mình ta."