Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 7: Vì hắn mà bi thương, vì mà hắn trưởng thành




Editor: Umi

Luyến Đồng! Luyến Đồng!!!

Lâm Lộc từ nhỏ sống ở hiện đại, cái từ này “luyến đồng” này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, nàng biết bị biến thành luyến đồng là cực kỳ thống khổ.

Vừa nghĩ tới đệ đệ đáng yêu của mình, bị một nam nhân ghê tởm nào đó dùng một bàn tay to, thô lỗ vuốt ve khắp người cùng chà đạp, nàng liền đau đến không thể hô hấp nổi.

Giống như là, chính mình đang bị tra tấn vậy, huyết mạch tương liên thật đặc biệt, chỉ cần nghĩ thôi mà nàng cảm giác đau đớn như thủy triều cuồn cuộn kéo tới, khiến nàng nhất thời đầu óc choáng váng, không tự giác che miệng nôn khan.

Thấy nàng có chút lảo đảo, Lâm vội vàng đỡ lấy, cho nàng tựa trên người mình, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, lúc này hắn mới cảm giác được nàng đang run rẩy.

Luyến đồng là cái gì? Hắn không biết, nhưng hắn biết nàng đang rất thống khổ.

”Không có việc gì “ Lâm Lộc ý bảo Lâm buông chính mình, vững vàng đứng dậy, trừ bỏ sắc mặt hơi trắng bệch ra, tựa hồ cũng không có điểm gì dị thường, nói:“Không, có lẽ bọn họ còn chưa tới An Nhạc, còn kịp, Phúc bá, ta phải đi, ta nhất định phải tìm được hắn, cảm tạ ngài đối tỷ đệ chúng ta chiếu cố suốt thời gian qua.”

Lâm Lộc hướng Phúc bá cúi mình cảm tạ.

”Aiii!!! Ngươi muốn quyết định như vậy, Phúc bá cũng không ngăn cản ngươi được, chính ngươi nên cẩn thận, một tiểu cô nương nhất định phải cảnh giác, đừng để bị người xấu lừa.” Phúc bá thở dài nói, cúi đầu xem xét Lâm, vẻ mặt cảnh giác.

“Phúc bá, hắn là bằng hữu của ta, không phải người xấu.” sợ Phúc bá hiểu lầm, Lâm Lộc nhanh chóng lên tiếng giải thích.

Phúc bá bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, móc ra một túi tiền trong tay áo, đưa cho nàng.

”Phúc bá, ta đây không thể nhận.” Lâm Lộc đem túi tiền trả lại, vô công không thụ lộc, huống hồ nàng cho tới nay đều được Phúc bá chiếu cố.

“Ngươi cầm đi, ngươi ở đây, ta cũng không có cho ngươi bao nhiêu tiền công, coi như đây chính là thù lao của ngươi mà nhận đi.” Phúc bá nhìn nàng, hiền lành cười, đem tiền nhét vào bọc y phục của nàng.

”Cám ơn Phúc bá, kia, chúng ta đi đây.” Lâm Lộc cũng không chối từ nữa, hướng Phúc bá cùng Tiểu Phúc vẫy tay từ biệt.

”Nương tử, ngươi muốn đổi quần áo một chút hay không?”

Đi ra khỏi khách điếm Phúc Tinh, nhiều người nhìn bọn họ chằm chằm, Lâm nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

”A???” Lâm Lộc có chút không kịp phản ứng, xấu hổ cười, kéo Lâm quẹo vào một nhà thợ may gần nhất.

”Lão bản, cho hắn một kiện quần áo.” Lâm Lộc phân phó lão bản đi lấy cho Lâm một bộ quần áo.

“Hảo!!! người xem cái này thế nào, nhìn này bộ này màu xanh dược tô điểm chút chỉ bạc, thêu hình hoa lan rất tinh xảo đẹp mắt.” Lão bản cười tủm tỉm, cầm lấy kiện quần áo bắt đầu giới thiệu.

Lâm lên tiếng, đánh gảy lời lão bản: “Nương tử, ta muốn màu tím.”

“Ai là nương tử của ngươi?” Lâm Lộc trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt khắp gian hàng, sau đó tùy tiện chỉ vào một bộ quần áo màu tím, nói: “Liền cái kia đi, đúng rồi lão bản, ngươi tìm một chỗ để chúng ta thay quần áo.”

”Tiểu Lý, ngươi mang hai vị khách quan đi thay quần áo.”Lão bản tìm một người hầu để dẫn hai người bọn họ vào phòng trong.

Lâm Lộc đổi quần áo rất nhanh, nàng không có mua y phục mà dùng quần áo cũ trong bao. Đi đến cửa gian phòng Lâm dung để thay đồ, trong lòng nói thầm, người này thay quần áo cũng quá chậm đi.

”Chi nha” Cửa gỗ bị người từ bên trong đẩy ra, Lâm Lộc ngốc một giây, cười khúc khích, không nhịn được cười thành tiếng.

Lâm cau mày, không biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là mặc quần áo cho chính mình là một loại nhục nhã sao?

”Ha ha, tiểu Lâm, ngươi lại đây.” Lâm Lộc một tay ôm bụng, một tay vẫy hắn.

”Làm sao vậy?” Lâm nghi hoặc, tò mò hỏi lại, nhưng vẫn nghe lời đi tới.

Lâm Lộc thân thủ nhanh nhẹn giúp hắn sửa sang lại quần áo, xoay người vì hắn thắt lại đai lưng, sau đó đứng dậy, đi đến sau lưng hắn, gỡ mái tóc dài rối tung của hắn, tay nhẹ nhàng chải vuốt, cuối cùng tùy ý chọn một kiểu đơn giản nhất, buộc tóc hắn lại.

Lúc này, Lâm mặt đã đỏ ửng vì xấu hổ, nàng lại mặc quần áo và chải đầu cho chính mình, những việc nhỏ bực này hắn không có được làm, thật sự là xấu hổ.

Lâm Lộc nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, nhất thời cười phá lên, như chuông bạc thanh thúy dễ nghe.

Cười thoải mái một hồi, nàng mới vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Tiểu Lâm, ngươi lại đỏ măt, vẻ mặt này thật sự là đáng yêu a. Kỳ thật ngươi cũng không cần phải thẹn thùng, ngươi còn nhỏ, ta chiếu cố ngươi là chuyện bình thường mà.”

Lâm Lộc, hoàn toàn xem Lâm làm như đệ đệ mà đối đãi. Nàng không biết rằng trong mắt Lâm, hai người cũng không phải quan hệ như thế.