Quân Lâm Dưới Thành

Chương 1




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tư Mã Vanh bị đau tỉnh, khoảnh khắc lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đau đớn vô cùng, còn cho rằng mình ngã xuống bậc thang ngoài cửa điện bị lửa mạnh thổi quét đi, sắp lao xuống Hoàng Tuyền gặp Diêm Vương, nhưng chưa đầy một lúc thì phát hiện sự khác thường.

Trên người đau đớn vẫn còn, nhưng không bỏng rát, xung quanh không nóng, ngược lại thấy hơi mát, hơn nữa hai chân sớm chết lặng cũng có cảm giác, điều này thật sự là một việc kỳ lạ hiếm có.

Chóp mũi ngửi thấy mùi cỏ khô và bùn đất, Tư Mã Vanh ý thức được mình đang nằm trên đất, cố sức mở mắt ra, thấy được một mắt cá chân trước mắt, rất nhanh lại thấy một khuôn mặt trẻ tuổi ghé sát vào.

“Á? Hắn không chết!” Người trẻ tuổi trước mặt lộ vẻ vui mừng và ngạc nhiên, đầu ngón tay đâm thẳng xuống chóp mũi hắn, “Các ngươi xem đi!”

Tư Mã Vanh cho rằng mình gặp người tốt bụng, hai tay chạm xuống đất muốn giùng giằng đứng lên, nhưng đột nhiên lại bị người ta hung hăng đạp một phát xuống người, sau lưng đau đớn, lần nữa nằm úp sấp xuống đất, thiếu chút nữa đã nuốt phải bùn.

“Lại dám giả chết! Đánh tiếp hai roi!”

“Nếu không thì, hay là thôi đi? Thời gian không còn sớm, đại nhân và hai vị công tử sắp về tới, ngộ nhỡ náo loạn xảy ra án mạng thì không thể thu dọn tàn cuộc.”

Tư Mã Vanh nhất thời không rõ tình hình trước mắt, chỉ lặng lẽ nghe bọn họ nói vài câu, đang lúc âm thầm suy tư lại bị đạp một cái, “Đứng dậy đi! Đừng giả vờ chết nữa!”

Khi nào thì đến lượt tiện nô này!

Trong lòng Tư Mã Vanh trào lên cơn giận, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt toàn thân từ mặt đất đứng lên, ánh mắt rơi vào bốn tên tôi tớ đảo qua, hơi híp mắt, quay đầu tính tìm vũ khí trên đất nhưng bỗng dưng trong lòng chấn động, nhìn hai chân của mình ngơ ngẩn.

Không kịp nghĩ nhiều, Tư Mã Vanh lại bị đạp một cước, vội kiềm chế suy nghĩ, nhanh chóng cúi đầu liếc nhìn dò xét, thấy mình chỉ mặc một chiếc quần lót, ngoài ra trên làn da trần trụi đều là vết thương do roi mới đánh không bao lâu, lại nhìn y phục rải rác trên đất và những người kia, đoán là của mình, liền cúi người nhặt lên, vừa mặc vừa đi về phía bốn người kia chỉ.

Mấy người đi qua một bãi cỏ lau, đưa mắt liền có thể nhìn thấy cảnh vật núi sông xinh đẹp, nơi đây hiển nhiên cách hoàng cung rất xa.

Tư Mã Vanh đang nghi ngờ thì nghe thấy người bên cạnh uy hiếp nói, “Về thì kín miệng chút đi, ngày mai ngươi phải vào kinh rồi, từ nay về sau nhị công tử sẽ không bảo vệ ngươi được nữa!”

Tên còn lại cười nhạo nói, “Nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, dù đánh dù mắng, mượn mười lá gan cũng không dám tố cáo vạch trần chúng ta đâu!”

Tư Mã Vanh vừa nghe bọn chúng cười nhạo vài câu, trong mắt trầm xuống, tiện tay bẻ gãy một cành cỏ lau, rồi tước vài cái, để lại đoạn sắc nhất cầm trong tay, đi tới bên cạnh một gốc cây thì dừng lại, mắt lạnh nhìn bọn chúng, “Đây là đâu?”

Bốn người cùng sững sờ, chỉ vào y cười to, “Đây là đầu bị choáng à? Ha ha ha ha…..”

Tư Mã Vanh thừa dịp chúng không chú ý, túm lấy dây thừng tên gần nhất, kéo tay ra sau lưng, hai ba động tác liền trói vào thân cây.

Tuy sống trong cung như một người tàn phế, nhưng hai tay luyện cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ dùng ít kỹ xảo trong chớp mắt đã khống chế được một tên gần nhất, lập tức kề cành cỏ lau vào cẩn cổ gã, gai sắc hung hăng dí một cái, người nọ đau đớn kêu oa oa.

“Nguyên Sinh! Ngươi làm gì thế?” Ba người khác bị y đột nhiên thay đổi làm sợ tới mức mặt như màu đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn y.

Tư Mã Vanh lạnh lùng nhìn bọn chúng, “Các ngươi gọi ta là Nguyên Sinh?”

“…….” Mấy người nhìn y như nhìn thấy quỷ, “Ngươi ngươi, ngươi không phải tên Nguyên Sinh thì có thể tên là gì?”

Tư Mã Vanh hơi híp mắt, lại hỏi, “Đại nhân là ai? Nhị công tử là ai?”

Mấy người trợn tròn mắt, nhìn y không dám thở, hoảng sợ lùi về sau mấy bước, sững sờ trong chốc lát, đột nhiên xoay người bỏ chạy, miệng hoảng sợ kêu to: " Gặp quỷ rồi! Nguyên Sinh bị quỷ nhập vào người rồi a a a! "

Tư Mã Vanh không để ý tới bọn chúng nữa, nghiêng đầu nhìn người bị trói bên gốc cây, thấy người kia đã sợ tới hai chân run lẩy bẩy, không khỏi sinh lòng coi thường, " Ngươi nói đi! "

" Ngươi ngươi ngươi…. Ngươi có phải là Nguyên Sinh không? "

Tư Mã Vanh suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói, " Là ta. "

" Phù…. " Người nọ thở phào một hơi, nhưng vừa nâng mắt lại cảm thấy nụ cười của y vô cùng lạ lẫm, hoảng sợ lại dâng lên, dập đầu nói lắp ba lắp bắp, " Vậy, vậy sao ngươi không biết đại nhân là ai? "

" Muốn sống thì nói nhảm ít thôi! " Tư Mã Vanh dí sát gai sắc.

" A a a! "  Người nọ đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, vội thành thành thật thật khai báo, " Đại nhân, đại nhân là của chúng ta là Ngô Quận Thái Thú Lục đại nhân đó. "

" Lục Ôn? " Tư Mã Vanh nhíu mày, " Vậy đại công tử trong miệng các ngươi chính là Lục Tử Tuyên? Nhị công tử là Lục Tử Tu? "

Người nọ gật đầu liên tục, cười làm lành nói, " Nguyên Sinh ngươi sao vậy? Đây không phải là nhớ rõ hết à? "

" Ngày mai vào kinh là xảy ra chuyện gì? "

Người nọ thấy ánh mắt y tỏ vẻ tàn nhẫn, so với Nguyên Sinh ngày thường tưởng như hai người, sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ nói, " Lục đại nhân bị triệu vào kinh, nói là nhân tiện tặng bốn nô tỳ cho Thừa tướng, ta nghe nói nhị công tử không đồng ý đưa ngươi đi nhưng Lục đại nhân kiên quyết muốn đưa, nhị công tử không cãi được đành phải đồng ý. "

Tư Mã Vanh nghe xong lần nữa cúi đầu nhìn mình, không nghĩ tới một kiếm vào ngực không chết, mở mắt ra lại thành tiện nô mang tặng người khác, chẳng qua tay chân khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh cũng là điều kiếp trước cầu không được, tạm thời thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi.

Thừa dịp Tư Mã Vanh thất thần người nọ nghiêng cổ sang một bên, tránh vật nhọn trong tay y, nhưng vẫn không dám thở mạnh.

Tư Mã Vanh giương mắt cười với gã, cười đến tóc gáy gã dựng thẳng đứng, " Các ngươi thấy ta đánh không trả mắng không cãi nên bí mật đánh ta bị thương, đúng không? "

Người nọ càng nhìn càng cảm thấy y không phải là Nguyên Sinh, hoảng sợ hồn bay phách tán, còn thiếu điều tè ra quần, bây giờ lại đột nhiên bị hưng sư vấn tội, đâu còn nói được nửa câu, trong lòng hung hắng mắng ba tên kia không chút nghĩa khí kia.

Tư Mã Vanh thấy gã không mở miệng, lại hỏi, " Ngày thương ta yếu đuối dễ bắt nạt? Các ngươi bắt nạt ta mấy lần? "

" Không có không có không có! Nhị công tử vẫn luôn chăm sóc ngươi, chúng ta nào dám? "

" Vậy các ngươi không quen nhìn nhị công tử chăm sóc ta, sinh lòng hận thù, lúc này mới thừa dịp trước khi ta đi cố gắng đánh cho hả giận? "

Người nọ sợ tới mức ngậm chặt miệng.

Không nói lời nào chính là cam chịu, Tư Mã Vanh nên hỏi đều đã hỏi rõ ràng, không còn hào hứng hỏi tiếp nữa, thả người từ thân cây ra, vẫn trói hai tay gã y nguyên, tay nắm dây thừng, " Đi. "

Truyện bên LQJĐÔN, trang khác là ăn cắp mất dạy (Sory mem đọc nhưng phải biết chính chủ để ủng hộ editor)

Người nọ gật đầu liên tục, đường đi gập ghềnh nhấp nhô, hai chân run không ngừng.

Lúc nãy Tư Mã Vanh chỉ lo làm rõ tình trạng trước mắt, không chú ý đi đứng, bây giờ trong đầu nhàn hạ rảnh rỗi lập tức cảm thấy đi không được tự nhiên, dù sao khác nhau một trời một vực so với kiếp trước, mỗi một bước đi đều cảm thấy vô cùng không quen.

Trở lại phủ họ Lục, Tư Mã Vanh buông người nọ ra theo gã đi vào, mắt sắc phát hiện ba gã người hầu bắt nạt mình lúc nãy trốn trong góc rình coi, không khỏi vô ý nhíu mày: Đau, đau chết mất.

Tư Mã Vanh mới đến, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vốn không muốn so đo với mấy tên tôi tớ, vừa vặn vết thương đau như kim châm muối xát, nghĩ Nguyên Sinh này không biết có phải đau đến chết không, thật sự không rõ trên người bị thương thế nào, cuối cùng không nhịn được vẫn nhíu mày trước mặt Lục Tử Tu.

" Nguyên Sinh, phủ Thừa tướng không như nơi khác, đi đâu cũng phải cẩn thận một chút. Ngươi cứ yên tâm đợi, không lâu sau ta cũng sẽ vào kinh thành, đợi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ta liền tới phủ Thừa tướng đòi ngươi về. " Lục Tử Tu nói xong đột nhiên dừng lại, " Ngươi làm sao vậy? "

Tư Mã Vanh đang giật mình, người này là tài tử nổi tiếng ôn hòa sao có thể quan tâm một người hầu như vậy, nghe hắn ta hỏi vội vàng làm ra vẻ ấp úng.

Lục Tử Tu nhìn thoáng qua y, " Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi đang trách ra? "

Tư Mã Vanh vội vã lắc đầu, rũ mắt xoa cánh tay.

Ánh mắt Lục Tử Tu dừng lại, vội nhấc ống tay áo của y lên, hít một ngụm khí lạnh, " Ai đánh? "

Tư Mã Vanh thấy hắn ta khẩn trương như vậy, trong lòng hơi động, nhỏ giọng nói, " Không sao, nhị công tử còn thuốc trị thương không? "

Vẻ mặt Lục Tử Tu lộ vẻ giận dữ, vội vàng đứng dậy, phân phó người hầu mau mời đại phu tới, sau đó chính là một trận gà bay chó chạy.

Tư Mã Vanh làm bộ dịu dàng ngoan ngoãn, không hề nói một chữ tới chuyện bị thương, để đại phu kiểm tra một lúc, xác nhận không có gì đáng ngại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại để Lục Tử Tu đút hai chén thuốc mới đi nghỉ, về phần sau đó Lục Tử Tu có điều tra chuyện này hay không y không quản, chỉ còn chờ sáng sớm ngày mai lên đường.

Mặc kệ rốt cuộc thân phận mình là Tư Mã Vanh hay là Nguyên Sinh, trong lòng y đều hi vọng có thể thuận lợi vào kinh thành.

Trong đêm tối nhịn đau chen chúc cùng vài tên tôi tớ nghỉ ngơi, trong đêm đen Tư Mã Vanh mở to mắt, không biết bộ dạng Nguyên Sinh này thế nào, nhưng có thể đi đứng di chuyển nhanh nhẹn, trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái, có thể sống lại được một lần nữa dù sao cũng là một chuyện may mắn.

Y để cha ruột của mình, cũng chính là đương kim Thánh thượng, cương quyết tóm từ trên giường bệnh đẩy tới dưới mũi kiếm.

Vương thị bị ép náo loạn tạo phản, Hoàng đế bệ hạ chạy thẳng tới nơi hoàng tử y bị bị vứt bỏ, trong lúc nguy cấp cuối cùng phát hiện đứa con trai này còn có chút tác dụng, quyết định dứt khoát lôi ra làm lá chắn, đừng nói do dự, ngay cả mắt còn không chớp.

Mặc dù Tư Mã Vanh là con vợ cả hoàng hậu, đáng tiếc hoàng hậu khó sinh mà chết, năm đó khi còn bé đã bị hãm hại thành người tàn phế, cả đời làm bạn với thuốc, chưa bước nửa bước ra khỏi điện Đình Vân. Tên của nơi ở này dù sao cũng phong nhã khí khái coi như là nể mặt gia tộc Hoàng hậu, đáng tiếc nói cho cùng y cũng chỉ là người tàn tật, năm này tháng nọ không xuất hiện trước mặt người khác, đã sớm bị quên lãng, điện Đình Vân càng hoang tàn cỏ mọc tới đầu gối, uổng phí một cái tên rất hay.

Hai mươi năm này, y ít gặp người ngoài, về phần tất cả văn võ quan viên trong triều, dù xếp thành hàng đứng trước mặt y, y cũng không phân biệt được ai lại ai, cho nên cuối cùng đâm mình một kiếm là ai trong nhà họ Vương y không dám xác định, xem như chết không rõ ràng.

Nhưng trước khi chết y vẫn có một tâm nguyện mãnh liệt, chịu đựng đến cuối leo ra khỏi điện, rốt cuộc cũng nhìn thấy bầu trời xanh bao la rộng lớn khát kháo đã hai mươi năm, dù tất cả sắp bị ngọn lửa mạnh cắn nuốt, có thể liếc mắt nhìn cuối cùng cũng nhắm mắt được.

Tư Mã Vanh đau đến không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài thưởng thức ánh trăng, nghĩ tới không bao lâu nữa phải tới hầu hạ Vương Thừa tướng quyền thế ngập trời, không khỏi cười tự giễu, cũng chẳng biết Vương thị tạo phản thành hay bại, đã từng là kẻ thù hôm nay lại sắp trở thành chủ tử, thật sự là thế sự khó lường.

Hết chương 1