Quân Lâm Binh Vương

Chương 890: Ta thật là đáng chết!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù sao chuyện này ma xui quỷ khiến, âm kém dương sai, tin tưởng ai cũng không có chuẩn bị. Quản Thanh Hàn hiển nhiên là người bị hại vô tội, nhưng bản thân Quân Khương Lâm sao hồ đồ cũng trở thành người bị hại? Làm cho người ta không thể tưởng tượng ra là, nguyên nhân gây ra họa này là vì Độc Cô Tiểu Nghệ... 

Cái này càng làm cho người ta không nói được lời nào. 

Liên lụy rắc rối phức tạp như vậy, làm cho cơ trí cỡ Quân Vô Ý cũng không khỏi đau đầu. 

Nhưng... Việc này có thể oán ai? Oán Độc Cô Tiểu Nghệ? 

Không sai, làm người khởi xướng, hiển nhiên nàng là đầu sỏ. Nhưng xuất phát chỉ là vì nam nhân mình yêu, càng vì không hiểu biết, vô tâm mà thôi. Lúc này tiểu nha đầu cũng biết mình gây ra đại họa, nước mắt chưa từng ngừng rơi, trong tâm lại tự trách vô cùng. 

Còn có nha đầu Thanh Hàn kia, lúc Khương Lâm hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết "đòi", nhưng lấy một thân võ công của Thanh Hàn, vị tất không có năng lực chống cự, nhưng thậm chí kêu cứu nàng cũng không làm, có nghĩa như thế nào? Hiển nhiên là nàng phát giác được Khương Lâm khác thường, thậm chí phát hiện xuân dược, nhưng phải cứu Khương Lâm nên mới yên lặng thừa nhận hết thảy. 

Nếu không phải Thanh Hàn hy sinh thân mình thì Khương Lâm rốt cuộc sẽ ra sao bây giờ? Quản Thanh Hàn đã hy sinh sự thanh bạch của mình, cứu Khương Lâm, đối với toàn thể Quân gia mà nói thì đó là đại ân a! 

Như vậy, thân phận của nàng lại trở nên ám muội như vậy, Quân gia rốt cuộc nên hồi báo ra sao? Hoặc là nói, nên đối đãi với nàng như thế nào giờ? 

Đây lại là một việc đau đầu nha. 

Xem ra thân phận của Quản Thanh Hàn phải nhanh chóng thông cáo thiên hạ, cấp bách nha... 

Tam gia suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, khó có thể nghĩ thông, nhưng mấy người khác hoàn toàn không có nhiều ý tưởng như vậy. Tựa như Đông Phương Thế Gia tam huynh đệ, bọn họ chỉ quan tâm Quân Khương Lâm không việc gì là được, chỉ cần cháu trai không việc gì liền không thành vấn đề, ân, không phải chỉ thêm một cô vợ sao? Trong nhà ta có tiền, chẳng lẽ còn nuôi không nổi? Cả một ngàn ả cũng nuôi tốt nha! 

Dâu càng nhiều đại biểu thế hệ sau càng nhiều nha, thêm vài ả nữa mới là tốt, Quản nha đầu trong kia nhất định phải, còn có tiểu nha đầu này, dám nghĩ dám làm, dám làm dám chịu, cũng phải, ta thân là cậu của Khương Lâm, chút việc ấy còn không làm chủ được sao? 

Cũng không biết trải qua bao lâu... 

Quân Khương Lâm từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái dị thường, dư vị sau khi phiêu diêu dục tiên này tựa hồ còn quanh quẩn trong đầu, thoáng ngây người một lúc, mới chính thức thanh tỉnh lại. 

Khương Lâm lắc lắc đầu, chậm rãi nhớ tới chuyện vừa xảy ra, không khỏi rên lên một tiếng mới dùng hết sức ngồi dậy, thân thể vừa động, lập tức nghe đến một tiếng r3n rỉ mềm mại bao hàm thống khổ vô cùng từ bên cạnh truyền đến... 

Quân Khương Lâm nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn. Vừa thấy liền không khỏi chấn động! 

Khuôn mặt trong trẻo nhưng băng lãnh, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt quốc sắc thiên hương mang theo vẻ cười, lại có chút đau đớn, hơi thở mỏng manh vô cùng nằm trước mặt mình. Thân hình mềm mại, quần áo không còn, trên da thịt trắng trẻo hiện lên một ít vết thâm đen, "tố cáo" sự tàn phá bừa bãi của "bị cáo". 

Nếu chỉ chừng này, Quân đại thiếu gia chưa hẳn đã kinh ngạc bao nhiêu, nhưng vì nàng này là… 

Quản Thanh Hàn! 

Chỉ một thoáng, Quân Khương Lâm giật mình, tóc gáy đều dựng thẳng lên! 

Đây là chuyện gì? 

Chính mình nhớ rõ, mình uống rượu Độc Cô Tiểu Nghệ mang đến, cũng biết rõ nha đầu kia hạ xuân dược vào trong rượu... Sau đó nói phải cùng mình "gạo nấu thành cơm" gì gì đó, sau đó mình dục hỏa dâng lên, biến thành lang thành sói, sau đó... Sau đó cái gì cũng không nhớ rõ... 

Sao bây giờ tỉnh lại, bên dưới thân mình lại biến thành Quản Thanh Hàn? 

Cái này cũng thật bất khả tư nghị! 

Lại nhìn Quản Thanh Hàn một thân đầy thương tích, ánh mắt thống khổ đến vô cùng, hơi thở càng ngày càng yếu, một tia ý niệm sót lại của Quân Khương Lâm bị quẳng lên chín tầng mây. 

Tiểu nha đầu làm ra xuân dược có chút bá đạo, ngay cả thể chất đặc thù như mình cũng không thể ngăn cản, bởi vậy khi mất đi thần trí, trời biết Quản Thanh Hàn rốt cuộc thừa nhận bao nhiêu thống khổ? Ngẩng đầu nhìn sắc trời lại không khỏi chấn động. 

Trời vậy mà đã khuya! 

Nhớ rõ khi uống xong cái hồ lô rượu kia vẫn còn là buổi sáng. Nói như vậy, chẳng phải mình tra tấn Quản Thanh Hàn cả ngày? Thể chất yêu kiều của nàng làm sao mà chống đỡ được? 

- Ta thật là đáng chết! 

Quân Khương Lâm thở dài một tiếng, tâm loạn như ma. Nếu tỉnh lại phát hiện là Độc Cô Tiểu Nghệ, ngược lại Quân Khương Lâm không cảm thấy gì, bởi vì... xuân dược vốn là nàng hạ, còn phải nói gạo nấu thành cơm, hết thảy thuận lý thành chương, nhưng lúc này lại đổi thành Quản Thanh Hàn, Quân Khương Lâm trong lòng chỉ có áy náy vô cùng... 

Giết người, không hối hận, phóng hỏa, cũng không hối hận. 

Truyện đề cử: Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá  

Nhưng, đây chính là thanh bạc của một nữ tử a! 

Chứ đừng nói đến, Quản Thanh Hàn hoàn toàn là vô tội... 

Quân Khương Lâm vội vàng đứng dậy, luống cuống tay chân tìm một bộ quần áo mặc vào, lúc này mới phát hiện quần ảo của mình ngay dưới hai người, còn có một ít mảnh vải xanh nhạt, một ít mảnh vải trắng nhỏ, bên trên còn dính một ít vết máu... 

Quân Khương Lâm ảo não day day đầu, quần áo xanh nhạt đương nhiên là của Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng nha đầu kia chạy đi đâu rồi? 

Quân Khương Lâm cố gắng hồi tưởng một chút, nhưng trí nhớ đứt quãng không thể nối lại, chắc là khi mình đang xúc động, Quản Thanh Hàn trùng hợp tiến vào, cứu Độc Cô Tiểu Nghệ, mà mình đang mất thần trí, lại mạnh mẽ giữ Quản Thanh Hàn lại...