*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy thần sắc có chút quái dị của Độc Cô Tiểu Nghệ, Quân Khương Lâm kỳ quái hỏi.
- Không có, không có sao. Ngôn Tình Trọng Sinh
Độc Cô Tiểu Nghệ tâm hoảng ý loạn trả lời, lại nhìn Quân Khương Lâm tựa hồ như không có biến đổi gì cho nên cẩn thận hỏi:
- Chàng không có việc gì chứ?
- Ta có thể có việc gì chứ? Vẫn rất tốt mà, a vừa rồi ta bị mất nước, hiện tại uống đủ rồi sẽ không việc gì nữa.
Quân Khương Lâm rất có chút ù ù cạc cạc, cảm giác giống như hòa thượng đột nhiên sờ thấy tóc vậy. Còn tưởng rằng tiểu nha đầu đang hỏi mình chuyện lúc trước, cho nên hắn đành giải thích một chút.
- Rất tốt? Thật sự là rất tốt sao? Có cảm giác trong người rất nóng hay không, chính là, chính là cảm giác bị nấu đó?
Độc Cô Tiểu Nghệ thầm thở phào một hơi dùng một loại khẩu khí đang nghiên cứu khoa học mà nói.
- Cảm giác bị nấu? Không có a.
Quân Khương Lâm lại càng kỳ quái, hắn liền duỗi tay sờ lên trán của Độc Cô Tiểu Nghệ rồi nói:
- Nha đầu, ngươi không có bị ốm đó chứ? Hôm nay sao ngươi lại hành động kỳ quái như vậy?
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không có cảm giác kia là tốt rồi. Như vậy là tốt nhất!
Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ vỗ lồ ng ngực, thở dài một hơi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nàng liền giận dữ quát:
- Quá ghê tởm! Thứ mà tiểu tử kia cho ta thì ra là đồ giả.
Hiển nhiên tiểu nha đầu còn chưa có lường hết sự nghiêm trọng của vấn đề, nàng thấy mọi chuyện vẫn bình thường cho nên cũng không có quá quan tâm!
- Giả, cái gì giả?
Quân Khương Lâm bất đắc dĩ thở dài, dùng ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, có phần đau đầu nói:
- Tiểu cô nãi nãi, ngài hôm nay rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Sao mở miệng ra nói là toàn những câu khó hiểu? Có thể nói dễ nghe một chút hay không?
Độc Cô Tiểu Nghệ nào có để ý tới câu hỏi của Quân đại thiếu, trong lòng tràn đầy cảm giác bị người lừa gạt, càng nghĩ càng giận, càng cân nhắc càng uất ức, đột nhiên hét lớn:
- Quá ghê tởm!
Sau đó nàng muốn chạy ra bên ngoài. Nhìn tư thế này, có cảm giác như muốn tìm tên khỉ ốm cho thuốc kia tính sổ vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ nào biết, sau khi ăn phải loại dược này, cũng không có lập tức phát sinh tác dụng ngay. Dù sao cũng cần phải có một đoạn thời gian, dược tính ngấm vào trong huyết mạch, chảy khắp thân thể, sau đó hiệu quả mới càng lúc càng mãnh liệt.
Hơn nữa giờ phút này thân thể Quân Mạc đã là linh khí tiên thiên, cũng có sức đề kháng đối với loại dược lực này, nếu không phải lúc trước hắn quá khát, trực tiếp uống cạn hồ lô, mà Độc Cô Tiểu Nghệ cũng hạ một lượng dược thực sự kh ủng bố, Quân Khương Lâm cũng sẽ không phát sinh ảnh hưởng gì, nhiều nhất chỉ hưng phấn một chút mà thôi.
Thế nhưng hiện tại lại bất đồng, Quân Khương Lâm lúc trước bị mất nước, thoáng cái đem cả hồ lô tu cạn, thoáng cái huyết mạch tràn đầy dược lực dâm tà, còn nữa, đây chính là dược lực k1ch thích năng lực nam tính, tuy có điểm tà môn, thế nhưng rốt cuộc không thuộc vào nhóm độc dược, cho nên linh khí của Hồng Quân Tháp đối với chuyện này cũng đành bất lực!
Xem ra lần này Quân đại thiếu đúng thật là bị nấu rồi.
- Rốt cuộc là ai ghê tởm? Nói cho ta một tiếng, ta sẽ giúp ngươi hả giận.
Quân Khương Lâm thấy Độc Cô Tiểu Nghệ muốn đi, liền duỗi tay ra ngăn cản nàng, thật là nói giỡn, bị cô nương này khơi mào hiếu kỳ, bây giờ không nói lời nào đã muốn bỏ chạy! Ngươi có đi được không?
- Bọn họ thực quá ghê tởm! A a a.
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng cả mặt, tức giận không kìm được nói:
- Ta đã nghĩ muốn nấu thành cơm, thế nhưng bọn chúng lại cho ta đồ giả, quá khi dễ người đi! Thấy ta không hiểu chuyện liền muốn lừa gạt, chẳng lẽ bổn cô nương lại dễ lừa đến thế sao!
Độc Cô Tiểu Nghệ xoa tay, mày liễn dựng lên. Đằng đằng sát khí nói.
Sau đó nàng ngẩng đầu, bất ngờ nói:
- A? Khương Lâm ca ca, chàng làm sao vậy? Tại sao sắc mặt lại đột nhiên đỏ hồng thế kia?
Lúc này Quân Khương Lâm cũng cảm thấy cơ thể có điểm không đúng. Toàn thân có dấu hiệu nóng lên hơn nữa trong đan điền tựa hồ có một luồng liệt hỏa rạo rực thiêu đốt, con mắt chậm rãi biến thành màu hồng, đồng thời một cỗ cảm xúc nguyên thủy nhất như muốn bùng phát.
Đây là chuyện gì vậy?
Quân Khương Lâm chính là hạng người rất nhanh trí, hai đời đối nhân xử thế hắn đã sớm rõ ràng ngọn lửa này là thứ gì, không khỏi cúi đầu cắn răng, cố duy trì một điểm thanh minh tự hỏi một lần, càng lúc càng cảm thấy huyết mạch sôi sục, không thể duy trì, sắc mặt càng lúc càng dữ tợn.
- Chàng chàng chàng rốt cuộc là bị làm sao vậy? Chàng không nên làm ta sợ, chàng, chàng, ta ta.