Quân Lâm Binh Vương

Chương 865: Sau khi trở về đã không thấy hắn nữa!




Thân thể của Lệ Đằng Vân nặng nề mà rơi xuống mặt đất đập vào một tảng đá. Huyết nhục bắn tung tóe. Cả người đã biến thành một đống thịt nát! Một cánh tay thậm chí xương bị lồi ra, xương năm ngón tay cũng bị lộ ra khỏi da thịt, một màn thê thảm này khiến tim của tất cả mọi người đều loạn nhịp. 

Mai tôn giả vung tay áo lên, xoay người mà đi, quát: 

- Điều kiện hôm nay, chư vị hãy nhớ kỹ, bây giờ ta xin cáo từ, ngày sau còn gặp lại! 

Nàng mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, không có nói đối với bất cứ kẻ nào, thế nhưng Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai người lại biết, mấy câu nói đó là nói với hai người bọn họ. Một trong hai người nói: 

- Tôn giả yên tâm, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đã thất bại, sẽ tiếp nhận hậu quả, quyết không nuốt lời. 

Mai tôn giả hắc hắc cười lạnh nói: 

- Ai dám nuốt lời? 

Lời này có ý uy hiếp rõ ràng. 

Lôi Bạo Vũ hai người nhìn nhau cười khổ. 

Mai tôn giả lại đem ánh mắt rời đi, lại phát hiện chỗ lúc trước mình đứng đã không còn thấy bóng dáng của Quân Khương Lâm nữa, xem ra một khi bản thân tiêu trừ Thiên Địa Tù Lung, gia hỏa này giống như con chuột chạy thật là nhanh. 

Sau khi suy nghĩ, đột nhiên nàng xoay người hướng về phía Quân Vô Ý đi tới, đám người vây quanh Quân Vô Ý thấy nàng hắc bào bồng bềnh đi tới, tất cả đều quỷ mị né ra rất xa. 

Quân Vô Ý rốt cục cũng thở dài một hơi, cảm thấy mình trên người mình ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với núi dao rừng kiếm cũng không biến sắc, thế nhưng khi tiếp nhận mấy lời a dua nịnh hót như nước thủy triều ào tới lại không thể thở nổi. 

Trong thời gian ngắn, ứng phó với đám người nguyên bản không đem mình để trong mắt, không ngờ lại mệt mỏi hơn so với mình đánh trận! 

Thấy Mai tôn giả tới, Quân Vô Ý mỉm cười chắp tay nói: 

- Tôn giả tới, có gì chỉ giáo sao? 

- Lệnh điệt cốt cách thanh kỳ, thiên phú rất tốt. 

Mai tôn giả cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói rõ: 

- Bản tôn muốn thu hắn làm đồ đệ. Quân tướng quân định như thế nào? 

Quân Vô Ý tuy sớm có chuẩn bị, đoán được ý đồ đến của nàng. Thế nhưng khi nghe được câu này, cũng nhịn không được ngẩn ra, tiếp đó rất vui vẻ, thế nhưng nhớ tới quái tính của Quân Khương Lâm, lại cười nói: 

- Tôn giả coi trọng tiểu tử này, chính là phúc khí của hắn, Quân mỗ tự nhiên là không có ý kiến, bất quá ta Quân gia gần đây khai sáng, mà Khương Lâm gần đây lại có chút ràng buộc, hơn nữa hắn rất có chủ kiến. Mai tôn giả nếu như thật sự có ý này, chỉ cần Khương Lâm đồng ý, Quân gia ra tuyệt không có vấn đề! 

- Có chút rằng buộc! 

Mai tôn giả tựa hồ như sửng sốt. Tựa hồ đối với chuyện này có chút không hiểu, trong giọng nói, rõ ràng có thể nghe ra ý tứ không thể tưởng tượng, tiếp đó tựa hồ như nghiến răng ha ha cười nói: 

- Không tệ không tệ. Rất tốt, ân có chút rằng buộc...Như vậy rất tốt. 

Nhưng trong lòng nàng thầm mắng, tiểu tử hèn hạ vô sỉ tự tung tự tác, lại cũng có thể được nói là "Có chút rằng buộc"? Lời này thật sự là căn cứ từ đâu mà nói! 

- Đã như vậy, ta tự có biện pháp. 

Mai tôn giả trong lòng có chút khinh bỉ, vị đại tướng quân này là thống binh, lại có thể trắng trợn bịa đặt, như vậy cháu ngài khoa trương ba hoa chích choè cũng không oan. 

- Thế nhưng không biết lệnh điệt đang ở đâu? 

Mai tôn giả rất trang nghiêm nói, đơn giản là nàng sắp nhịn không được mà mắng to vị tướng quân trong truyền thuyết trước mắt được xem là "Đôn hậu bạo quyết, Huyết Y đại tướng" này, cuối cùng cưỡng chế thành công, bằng không thật đúng là muốn mở miệng mắng to. 

- Khương Lâm hắn! A? 

Quân Vô Ý mở miệng, thế nhưng lúc này mới nghĩ ra: 

- Khương Lâm không phải mới vừa còn đang theo bên ngài sao? 

- Ừm, vừa rồi ta ra ngoài nghênh chiến. Sau khi trở về đã không thấy hắn nữa! 

Mai tôn giả mặt không đỏ thở không gấp nói: 

- Ta cùng với hắn trò chuyện với nhau rất vui. 

Lúc hai người nói chuyện, đồng thời Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đã an bài mọi người rút lui. Chứng kiến vị đại sát tinh Mai tôn giả này đang "trò chuyện rất vui" với Quân Vô Ý, tất cả mọi người là có chút câm như hến, đối với Quân gia lại tăng thêm một phần diễm mộ. Không dám quấy rầy, đều lặng yên không một tiếng động rời đi. Lúc này trên đỉnh núi đã rời đi hơn phân nửa. 

Phía Thiên Phạt sâm lâm huyền thú đám kia cũng lùi lại, chỉ còn lại mấy vị Thú Vương đang nhìn Mai tôn giả bên này, rất là quan tâm! 

Thanh âm dần dần rời xa, sơm lâm lúc này đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Lôi Bạo Vũ cười nhẹ, ôm quyền nói: 

- Mai tôn giả, chư vị Thú Vương, chúng ta núi cao sông dài, sau này còn gặp lại! Huynh đệ hai người chúng ta xin cáo từ, hồi cung phục mệnh cung chủ. 

Mai tôn giả hơi phất tay, đang muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng vọt ra một thân thể hùng tráng, quát to: 

- Độn Thế Tiên Cung tử kim hộ pháp, rất giỏi! Ăn của ta một quyền rồi đi cũng không muộn!