Quân Lâm Binh Vương

Chương 737: Gây chuyện đến thế này, khác gì gây sự đâu?




Người nói mấy lời này chính là tình địch cùng Quân Khương Lâm theo đuổi Linh Mộng công chúa ngày xưa, Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thiên Quân. Hắn cười đến run cả vai, trong họng cố ý phát ra tiếng cười khạch khạch cực kỳ quái dị, làm cho đám người Mạnh Hải Châu chung quanh cùng nhau hống lên cười rộ. 

Quân Khương Lâm cũng không nói chuyện, chậm rãi đi đến trước mặt của hắn, đột nhiên túm lấy một cây trường mâu trong tay quân sĩ đứng gần đó, hắn cầm trường mâu làm côn, đập xuống một côn, một cỗ chân lực theo côn cấp tốc đi vào. 

Vốn Quân đại thiếu gia tà hỏa đang không chỗ phát ti3t, ngươi cư nhiên còn đến trêu trọc, đây không phải là bị vận đen xúi giục sao? 

Cái gì gọi là có thể nhẫn, cái gì không thể nhẫn! 

Ít nhất Quân đại thiếu gia chắc chắn sẽ không nhẫn! 

Mộ Dung Thiên Quân làm sao có thể đoán được người này vừa mới vì trái với kỷ luật quân đội mà bị trừng phạt, tiếp theo liền dám ở trước công chúng động thủ với đồng nghiệp? Hắn vì bất ngờ không đề phòng nên lập tức trúng chiêu! 

Kỳ thật cho dù là hắn sớm có chuẩn bị cũng khó mà tránh khỏi, hắn bị một côn đánh thẳng vào đầu, nhất thời mắt nổ đom đóm, sao bay đầy trời. 

Mộ Dung thế gia có xương sọ não tương đương cứng rắn, chỉ thấy trường mâu răng rắc một tiếng trực tiếp gẫy đôi, mà đầu của Mộ Dung Thiên Quân tuy rằng cứng rắn, cái trán tuy rằng có "chất lượng rất cao", nhưng với tốc độ kinh người mà mắt thường có thể nhìn thấy, sưu một tiếng, từ đó nổi lên một cục u đỏ bầm to như ngón tây cái, dựng thẳng ngay giữa trán, nhìn y chang như độc giác thú! 

- A! Đây không phải phong lưu phóng khoáng Mộ Dung công tử sao?Sao sau một thời gian không thấy, ở trên trán lại mọc ra "con chim" thế? Chẳng lẽ Mộ Dung công tử thiên phú dị bẩm, đồ chơi này lúc trước ở trong đũng qu@n chịu không nổi, ngược lại sinh trưởng ở trên trán sao? Đáng tiếc nha, đáng tiếc, sao không có "bi" là sao? Ngoại hình tao nhã bực này đã đủ ngạo thị thiên hạ, vô tiền khoáng hậu, ta bội phục, bội phục! 

Quân Khương Lâm cười ha ha, dùng tay thủ thế so so, tùy tay quăng nửa thanh trường mâu ra, sải bước rời khỏi. 

Hắn vừa rồi chuyển vận một cỗ linh khí làm cho trán Mộ Dung Thiên Quân trúng côn này da sẽ không rách, chỉ bị sưng to, tạo thành hiệu quả "vô cùng kì diệu" kinh người trước mắt. 

Mọi người nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy trên trán Mộ Dung Thiên Quân sưng vù lên một cục u đỏ rừng rực dựng thẳng tăm tắp, lại có thể thật sự có vài phần giống "cái kia", hơn nữa khó được nhất chính là, trừ bỏ chiều dài hơi có chút khiêm tốn ra, ngay cả độ mịn cũng đạt tới trình độ tương đối tiêu chuẩn. Rất giống, giống như đúc, trông rất sống động.

Ha ha ha. 

Trước mắt thấy được một màn buồn cười tới cực điểm, tất cả mọi người nhịn không được cười to, ngay cả đám công tử bột đi theo Mộ Dung Thiên Quân chuẩn bị trào phúng Quân Khương Lâm cũng đều cười đến mức nước mắt giàn giụa, ôm bụng quằn quại. 

Trong phòng đều là các lão gia, phần lớn thành gia từ sớm, ai cũng biết đó là ý gì, cuộc sống trong quân ngũ, lời nói th ô tục như vậy là bình thường, nhưng hành động của Quân đại thiếu thật sự là có chút vượt quá chuyện chọc cười bình thường. 

Thậm chí ngay cả vài sa trướng bên cạnh mấy lão tướng quân cũng nhịn không được toét miệng rộng mà cười như điên, cười được vài tiếng, cảm thấy không ổn, vội vàng kìm lại. Rốt cuộc nhịn không được, không kiêng nể gì mà ôm bụng cười to. 

Chỉ có Mộ Dung Thiên Quân là kẻ ngây thơ duy nhất lại là mục tiêu của những tiếng cười này, Mộ Dung chỉ cảm thấy trên đầu đau nhức khó chịu, lại không biết trên đầu mình đã bị cải tạo hoàn toàn, không khỏi giận dữ nói: 

- Cười đã chưa? Trong quân doanh, ẩu đả đánh nhau là tội ác tày trời! Bản công tử, bổn tướng quân nhất định phải hướng nguyên soái báo cáo việc này, trị tội ngươi thật nặng! Uy! Các ngươi cười cái gì, có cái gì buồn cười hả! 

Trên đầu của hắn "cây sừng độc nhất" Bóng loáng dưới ánh mặt trời đỏ rực, tựa hồ còn có dấu hiệu tăng trưởng, theo sự phẫn nộ của hắn, khí huyết dồn xuống dưới, càng có vẻ dữ tợn hơn, ảnh hưởng cả khuôn mặt làm cho nó méo mó. 

Vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện, ngược lại càng tạo thành hiệu quả gây cười lớn hơn. 

Cái này, mọi người vừa mới thu liễm, rốt cuộc nguyên một đám bất chấp mặt mũi che trong tay áo hay trong chăn, đều vỡ bụng cười to. Có kẻ còn trực tiếp ôm bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất: 

- Ai nha, buồn cười chết ta rồi. Ngài tha cho ta đi mà, ha ha... 

Nghe thấy chyện này, Quân Vô Ý đại soái cùng các tướng quân kéo đến liền gặp ngay sự rối loạn này, hừng hực giận dữ. Đột nhiên hắn liếc thấy tạo hình kì lạ của Mộ Dung Thiên Quân tức thì muốn bật cười, lại nghĩ tới thật sự không nên cười, vội vàng đình chỉ, nhưng không kịp, ý cười quá mạnh, nguyên một đám trực tiếp sặc lên như đón gió, thậm chí ngay cả đám tướng quân nghiêm túc có tiếng cũng không ngoại lệ. 

Quân đại thiếu không có lối thoát, bị phạt lần nữa, Quân đại soái quả thực giận không kềm được, muốn lập tức giam tên này lại. 

Gây chuyện đến thế này, khác gì gây sự đâu? 

Quả thực chính là yêu tinh gây tai hoạ trong truyền thuyết a? 

Hơn nữa yêu tinh gây tai hoạ này khả năng chưa có thể hiện hết, bởi vì chuyện này còn tiếp diễn. 

Vào ban đêm, trại vừa mới cắm, hai đội nhân mã lại lần nữa nổi lên xung đột. Gia tướng của Mộ Dung gia vì công tử nhà mình báo thù, cùng hai trăm năm mươi thị vệ của Quân Khương Lâm phát sinh ẩu đả. 

Đối với mấy loại này, Quân Khương Lâm cũng rất là bất đắc dĩ. Dù nhiều hơn một người cũng vậy, nhưng hai đội nhân mã Tàn Thiên Phệ Hồn đều vừa mới nghỉ ngơi và hồi phục. Thương thế lúc trước thật sự quá nặng mà cũng chỉ có bốn người không thể theo đội. Những người khác cùng không có gì đáng ngại, tất nhiên đi theo. Vì vậy Quân Đại Thiếu liền mang theo hai trăm năm mươi người quang vinh tòng quân nhập ngũ. Về sau nhàn hạ có khi sẽ khiến Quân Khương Lâm cảm thấy buồn bực! 

Hai bên giao chiến, chiến quả cuối cùng làm cho người khác mở rộng tầm mắt, chính là chỉ hơn hai trăm tên nhưng hung hãn tới cực điểm. Trực tiếp đem năm trăm gia tướng của Mộ Dung thế gia đánh cho lạc hoa lưu thủy, kêu khổ thấu trời. Bởi vì có hơn mười người thân mang thương tật. 

Đến lúc này mọi người đều nổi giận, chúng thế gia đều chỉ trích, Quân Khương Lâm một bước cũng không nhường, đối chọi gay gắt. Mắt thấy sắp sửa phát sinh xung đột lần nữa.