Quân Lâm Binh Vương

Chương 725: Lạnh như một tảng băng!




- Ta hỏi ngươi, ngươi là ai, có dũng khí thì xưng tên đi! 

Lệ Kiếm Hồng thân hình run nhẹ, thanh âm trầm thấp khiếp người, không để ý đến sự châm chọc của người này, cũng không xem qua thi thể thê thảm của sư đệ trên mặt đất. 

Tam sư muội Phương Phiêu Hồng ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Nhị sư huynh trên mặt đất, cả người run lên, một câu cũng không thể nói. 

Giữa sân kịch liệt chém giết cũng đột nhiên trong lúc đó ngừng lại. Đám người Triệu Vô Cực tìm được đường sống trong chỗ chết đều cảm thấy "may mắn" không thôi, đối với việc đối phương đến chậm như vậy cũng không để ý. 

Mặc kệ chậm hay sớm, chỉ cần đến đây là tốt rồi a. Có thể bảo trụ tánh mạng lại còn cố chấp gì nữa? 

Tuy rằng mọi người dừng tay, nhưng không khí trong sân cũng càng ngày càng áp lực! 

Hồng y nhân ha ha cười, đột nhiên giương tay lên, ống tay áo ba một tiếng, đánh ra một tiếng vang thanh thúy trong không trung, hắn rõ ràng là đánh vào một mảnh hư vô, lại giống như là đánh vào thực thể nào đó. 

Bốn phía phát ra một trận thanh âm rất nhỏ vút lên, đột nhiên bốn phương tám hướng im ắng hiện ra hơn mười bóng người. 

Ánh lửa chiếu rọi, những người này mỗi người đều là một thân hồng y, lẳng lặng đứng vững bất động. Nhưng từng đôi mắt cũng lóe lên hào quang rét lạnh khiếp người, giống như là bầy huyết lang trong đêm tối, đang đợi hiệu lệnh của Lang Vương. 

Hai bóng người chậm rãi phiêu phiêu đi vào đứng trước đội hình hồng y nhân, quay mắt về phía Lệ Kiếm Hồng cùng Phương Phiêu Hồng. Trên người quang mang xanh thẳm chói lọi dịu dàng nhấp nháy lên mãnh liệt đập vào mắt đám người Lệ Kiếm Hồng! 

Ba người này, đều là Thiên Huyền cường giả! 

Đan xen bốn phía, huyền khí màu vàng phân bố khắp nơi, Địa Huyền cao thủ cũng có mười mấy người, ngoài ra toàn bộ đều là thanh ngọc sẫm màu, chừng ba bốn mươi người! 

Trong tâm Lệ Kiếm Hồng thoáng lạnh xuống. 

Lạnh như một tảng băng! 

Cuộc chiến này làm sao có thể đánh! 

Thực lực của đối phương vượt qua mình quá xa! Mà bên mình chỉ có mình và Tam sư muội hai người. 

- Tên của ta? Ha ha, Lệ đại gia, ngài cũng không phải mới lần đầu xuất môn, tại hạ th@n làm Huyết Kiếm đường sát thủ, tính danh sao có thể nói cho ngươi biết đây? Cho dù ta không coi hai vị vào đâu, nhưng cũng không muốn Lệ Vô Bi, Lệ Chí Tôn biết! Về phần tại hạ có hay không có dũng khí, ngài thật không ngại đến hỏi Nhị sư đệ ngài, hắn khẳng định biết được rất rõ ràng! 

Hồng y nhân nghiêng nghiêng đầu, lúc này mới trả lời Lệ Kiếm Hồng. 

- Tốt lắm! Huyết Kiếm đường, Lệ mỗ nhớ kỹ các ngươi! 

Lệ Kiếm Hồng bi phẫn nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, quay người lại: 

- Sư muội, chúng ta đi! 

- Chậm đã! 

Hồng y nhân đột nhiên quát. 

Lệ Kiếm Hồng dừng bước. 

- Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn vọng tưởng lưu lại hai người bọn ta sao? 

Lệ Kiếm Hồng thê thảm cười lớn một tiếng: 

- Thực lực của các ngươi tuy rằng hơn xa chúng ta, nếu đánh nhau chúng ta cũng quả thật không là đối thủ, nhưng ngươi cho là các ngươi có thực lực lưu được chúng ta sao? 

Lệ Kiếm Hồng nói không sai, nhân vật dẫn đầu song phương đều là Thiên Huyền cường giả, Huyết Kiếm đường muốn đánh bại Lệ Kiếm Hồng tự nhiên là không chút khó khăn, nhưng nếu muốn đem Lệ Kiếm Hồng cùng Phương Phiêu Hồng lưu lại cũng tuyệt không có khả năng! Chỉ cần hai người một lòng muốn chạy, tùy thời đều có thể mở một đường máu chạy đi. 

- Ha ha, Lệ huynh chính là hiểu lầm hảo ý của huynh đệ ta, Lệ huynh thân là huyết mạch duy nhất của Lãnh Huyết Chí Tôn, chúng ta đương nhiên là không dám đắc tội. 

Hồng y nhân chậm rãi nói: 

- Chính là, thi thể Chu nhị gia, chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn mang đi sao? Chấp nhận cho hắn phơi thây ngoài hoang dã sao? 

Lệ Kiếm Hồng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếp, đột nhiên thân thể dựng đứng lên, một tay nắm Phương Phiêu Hồng, không nói một câu, trực tiếp ở trên nhánh cây nhấp nhô mấy cái, biến mất ở trong bầu trời đêm. 

Lệ Kiếm Hồng thấy rất rõ ràng, chỉ cần hắn bế thi thể Chu Kiếm Minh, mang thêm một vật nặng, muốn đi cũng không xong, những lời của hồng y nhân này, rõ ràng chính là rắp tâm hại người, khiến mình cùng sư muội đều lưu lại chỗ này, diệt trừ hậu hoạn.