Quân Lâm Binh Vương

Chương 712: Đại quân mặc dù chưa xuất chinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, quả nhiên thánh chỉ đến, Quân Vô Ý nhận lệnh làm Thiên Nam tướng quân, thống lĩnh hai vạn đại quân, điều binh khiển tướng, ngay trong ngày lên đường, tiến về Thiên Nam, hiệp trợ các đại thế gia, bình ổn huyền thú triều! 

Ngoại trừ Quân Vô Ý ra, hoàng đế bệ hạ đối các đại thế gia cũng đều điểm danh vài người. Trong đó, Quân Khương Lâm cũng nằm trong danh sách; ngoài hắn ra, còn có mấy người Mạnh gia, Mộ Dung gia, Mộ Dung Thiên Quân, Mộ Dung Thiên Lý, Độc Cô gia Anh Hùnh Hào Kiệt đều bị điều động. Tống gia cũng có người ở trên danh sách. 

Nhưng nằm ngoài sự tiên đoán của Quân Khương Lâm là Lý Du Nhiên lại không có trong danh sách, lần hành trình Thiên Nam này, Lý Du Nhiên không có phần. 

Hoàng đế bệ hạ sao lại lưu lại một cái họa như vậy? Lý Du Nhiên là kẻ khẩu phật tâm xà, ta không tin hoàng đế không nhận ra. Nếu đã nhận ra được như vậy mà không trừ bỏ, vậy chắc chắn có vấn đề. 

Các hậu nhân của các đại thế gia cơ bản đều có người ở trên danh sách, như vậy, các đại thế gia tất nhiên sẽ phái ra cao thủ bảo hộ, một đường đồng hành. Phần thánh chỉ này của hoàng đế bệ hạ tuy rằng không có yêu cầu gì, nhưng vô tình đem lực lượng cao thủ của các đại thế gia điều động ra ngoài một bộ phận. 

Lúc Quân Vô Ý nhận được thánh chỉ, hắn lập tức chạy ngựa không nghỉ, chạy tới quân bộ, hoàn tất các thủ tục. Hoàng đế bệ hạ tuy rằng yêu cầu ngay trong ngày khởi hành, nhưng đại quân xuất chinh, trong vòng một hai ngày há có thể chuẩn bị xong? Ít nhất cũng cần thời gian năm ngày chuẩn bị! 

Đại quân chưa đi, lương thảo phải đi trước. 

Quân Chiến Thiên lão đại nhân nguyên soái ra lệnh như cơn lốc thổi qua trên đường, tất cả châu huyện ven đường, an bài chuẩn bị tất cả mọi thứ mà bọn hắn cần đến, đồng thời công bộ, hộ bộ, quân bộ chung sức hợp tác, cơ hồ ở trong vòng một ngày ngắn ngủi, đã đem hết thảy vật phẩm mà đại quân xuất chinh cần có chuẩn bị xong. 

Hiệu suất như vậy cũng đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải líu lưỡi! 

Lúc trước cũng có chuyện tướng sĩ xuất chinh, nhưng chuyện chuẩn bị vật tư, có ai mà không phải chạy tới chạy lui nhiều lần mới được chuẩn bị tốt? Chuyện xuất chinh làm sao trách được chuyện vật tư không đủ, lương thảo cung ứng trễ nãi, chuyện khó chịu nhiều vô cùng, có thúc ngựa chạy theo cũng không thể so sánh với lần xuất chinh này. 

Nhưng không có người nào không phục. 

Quân Vô Ý là ai? Hắn hiện tại tuy rằng nhàn rỗi ở nhà, nhưng vẫn là một truyền thuyết của Thiên Hương đế quốc quân đội, một thần tượng! Thanh danh Huyết Y đại tướng, cho dù là ở mười năm sau, cũng vẫn tiếng tăm lừng lẫy! 

Hiện giờ hắn rốt cục tái nhậm chức, quân đội đều thấy vui mừng, nhất là những lão chiến hữu bộ hạ cũ thì hưng phấn không thôi. Bất kể là Độc Cô gia hay Quân gia chưởng quản quân bộ, đối với chuyện của Quân Vô Ý đều là một kiểu, cả triều văn võ, không ai dám nói ra nửa câu dị nghị về chuyện này! 

Trong quân tướng sĩ, mỗi người đều trông mong Quân Vô Ý điểm binh xuất chinh, đều ngóng trông vị danh tướng lừng lẫy này có thể để ý đến chính mình, đội ngũ của mình. 

Đại quân mặc dù chưa xuất chinh, cũng đã chiến ý dâng cao! 

Tại thư phòng trong hoàng cung. 

- Huynh có phải đang nhìn ta kỳ quái, ta đem Quân Khương Lâm phái đi, nhưng lưu lại Lý Du Nhiên phải không? 

Hoàng đế bệ hạ lần này không chơi cờ, bưng một ly trà, hớp một cái, vẻ mặt tươi cười. 

- Đúng vậy, Quân Khương Lâm còn vô tâm đối với quyền thế. Nhưng Lý Du Nhiên rõ ràng là có dã tâm bừng bừng. Ta thấy bệ hạ lưu lại Lý Du Nhiên, phái Quân Khương Lâm xuất chinh quả thật rất là khó hiểu. 

Văn tiên sinh ngồi đối diện hắn có chút buồn bực nói. 

- Lý Du Nhiên có điều h@m muốn, còn có nhược điểm, dễ dàng nắm trong tay! Mà ở trong mắt của ta, dưới tay ta hắn cũng không làm được cái gì sóng to gió lớn. Ta muốn nhìn người này, có thể hay không chân chính cho ta sử dụng. Cho nên lần này, lưu lại một mình hắn, chính là vì có thể nhìn chuẩn xác thêm một chút. 

Hoàng đế bệ hạ cười nhẹ: 

- Về phần Quân Khương Lâm, cũng vô dục vô cầu(không thấy h@m muốn, mong ước), người như thế nói đi là đi, nói lưu liền lưu, thích nhàn nhã hưởng thụ, ngược lại không thể nắm trong tay. Cho nên lần này, phái hắn đi ra ngoài. Ở huyền thú triều, sống hay chết, hết thảy đều phụ thuộc chính hắn. 

- Ta vẫn không rõ, nếu hắn thích nhàn nhã hưởng thụ, vì sao nhất định phải… 

Văn tiên sinh nhíu mày. 

- Nhàn nhã hưởng thụ tất nhiên là không đáng để lo, nhưng nhàn nhã mà sau lưng là một thế lực to lớn như vậy, thì không thể không lo. 

Hoàng đế bệ hạ trong mắt hàn mang chợt lóe, sâu kín thở dài: 

- Công cao có thể ép chúa, thế lớn cũng có thể gây vạ. 

Văn tiên sinh thở dài không nói. 

- Lão nhị, nơi đó hẳn phải có động tĩnh gì rồi chứ? 

Hoàng đế bệ hạ đột nhiên cổ quái cười. 

- Đúng thế, rạng sáng ngày thứ tư, thủ nỏ liền có thể đến phía nam kinh thành. 

Văn tiên sinh tiếp tục âm thầm thở dài. 

- Tốt lắm, nhóm thủ nỏ này, ta không cho phép có một kiện lưu lạc bên ngoài. 

Bàn tay Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng đặt trên bàn, mười ngón tách ra, ánh mắt ngưng lại, tựa hồ thưởng thức ngón tay thon dài của chính mình hoàn mỹ thế nào. 

- Bệ hạ yên tâm. 

Văn tiên sinh đáp ứng một tiếng, nói: 

- Nếu đã như vậy, sao bệ hạ không trực tiếp hạ chỉ? 

- Nếu làm như vậy, ta nhất định phải phế bỏ lão nhị rồi! 

Hoàng đế bệ hạ cười đến có chút chua sót, ánh mắt xa xăm nhìn đi ra ngoài, lẩm bẩm: 

- Nói vậy, bất kể là tại triều đường hay thiên hạ, hoặc hậu cung, đều chấn động vô cùng. Hiện tại khắp nơi mạch nước ngầm mãnh liệt, chịu không nổi sự chấn động như vậy. 

Văn tiên sinh hạ mi mắt xuống, không nói gì. 

Hắn vốn tưởng rằng là hoàng đế bệ hạ băn khoăn tình phụ tử mà không làm, hiện tại xem ra, chính mình không ngờ đã sai hoàn toàn, trong lòng tự giễu cười: "Huyền giả so với loại tư tưởng đế vương này, thật là kém quá xa!" 

- Phát lệnh cho Huyết Kiếm đường, vô luận là gia tộc Triệu gia ở Giang Nam,còn có người của nhị hoàng tử, một người cũng không được phéo buông tha, phải làm thật sạch sẽ! 

Hoàng đế bệ hạ thở ra một hơi thật dài: 

- Lúc trước nhị hoành tử muốn tàn nhẫn, lại không có chỗ xuống tay, Huyết Kiếm Đường cơ hồ chính là chủ động tới cửa, nhị hoàng tử lại có thể không có nửa điểm hoài nghi, trí tuệ tên nhi tử này, thật đúng là làm ta thất vọng a. 

Văn tiên sinh tiếp tục im lặng.