Quân Lâm Binh Vương

Chương 694: Thật nực cười!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn vừa nói như thế, mọi người cũng hiểu rõ ra: "Đúng nha, một khi đã như vậy, nếu như theo danh vọng của người kia mà cướp đoạt vật từ trong tay người, Nếu thiên hạ mà biết chẳng khác nào tự tay hủy diệt danh vọng của bãn thân? Điều này quả thực làm người ta không thể hiểu được!" 

Mọi người ai cũng trầm mặc không nói. 

Nếu lúc này đối mặt bát đại Chí Tôn, lấy thực lực của mọi người bây giờ mà nói, cũng có đầy đủ dũng khí đánh một trận, thậm chí còn có đủ thực lực chiến thắng, nhưng từ đầu đến cuối người này chưa hề hiện thân, lại làm cho mười ba cao thủ Ngân Thành không có một chút manh mối nào, mọi người ngoại trừ một chút cảm khái đều cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ trong thâm tâm. 

Kẻ như vậy thật may là chỉ muốn đoạt bảo ngọc, nếu quả thực muốn đối phó bất kỳ một người nào trong số họ, chẳng phải dễ dàng như lấy đồ trong túi sao? (Nguyên văn: giống như lấy hai ngón tay bắt ốc đồng-> sửa tí cho dễ hỉu chơi!) 

Ngân Thành thất kiếm trên mặt mỗi người đều không có biểu tình gì, nhưng mỗi bàn tay nắm chặt chuôi kiếm mạnh đến nỗi trở nên trắng bệch. 

- Không thể tưởng được lão phu ba mươi năm không rời Ngân Thành, hôm nay lòng đang hừng hực khí thế, mà lại đại bại thế này! 

Tiêu Bố Vũ hai tay chắp sau lưng mà đứng sừng sững trên nóc Thịnh Bảo Đường, ánh mắt ưu tư, nhìn ánh đèn từ các nhà trong thành Thiên Hương, rốt cục thở dài thật sâu, sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích. 

Trong lòng mười hai người còn lại cũng cảm thấy áp lực dồn nén, thiếu chút nữa không thở được; bóng đêm Thiên Hương thành một mảng nồng đậm, giống như là ngàn dặm trường không đột nhiên áp xuống, trầm trọng dồn ép trong lòng mọi người… 

- Việc ngày hôm nay, lấy tốc độ nhanh nhất báo về Ngân Thành, ngay trong ngày lên đường tới Thiên Nam! Nơi đây không phải là nơi tốt, chúng ta nên nhanh chóng rời đi là hơn! 

Tiêu Bố Vũ đầu bạc râu bạc trắng áo bào trắng ở trong gió đêm đìu hiu phiêu động, trong thanh âm có vẻ nói không nên lời, tiêu điều ảm đạm. Tựa hồ sự kiêu ngạo, tự tin trải qua thời gian dài xây dựng của hắn theo những lời này nói ra, rời bỏ bản thân hắn mà đi. 

Làm cho người ta có một loại cảm giác cô tịch không nói nên lời... 

Loại cảm giác này, giống như... Anh hùng mạt lộ! 

- Nhị ca! 

Mười hai người đồng thời thân thiết kêu một tiếng. 

Tiêu Bố Vũ tay áo phất một cái, trầm mặc nói: 

- Nghĩ nhiều vô ích, mọi người đi ngủ đi. 

Hắn không nói gì thêm, thân mình chợt lóe, biến mất trên mái nhà, chỉ để lại một mảnh nặng trĩu vắng vẻ... 

Quân Khương Lâm trong nháy mắt đã đắc thủ, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đem Tục Hồn Ngọc thu vào Hồng Quân Tháp, sau đó liền toàn lực vận khởi Âm Dương Độn, động cũng không động, đứng ở góc tường trong phòng Tiêu Phượng Ngô, lẳng lặng quan sát tình thế. 

Ngay tại hắn vừa mới cất kỹ vật kia, Tiêu Bố Vũ đã tiến vào, huyền khí sắc bén cùng thần thức gần như bao phủ khắp bốn mặt, tựa như trăm ngàn chuôi lợi kiếm lăng không lượn vòng, cơ hồ khiến Quân Khương Lâm hô hấp không thông, trong tâm không khỏi một trận hoảng hốt! 

Vị tuyệt đỉnh nhân vật của Phong Tuyết Ngân Thành này quả nhiên cao cường, xem phần khí thế này của hắn, ngoài chuyện ít hơn Ưng Bác Không một phần trầm ổn ra, các phương diện khác cũng không kém cỏi bao nhiêu! 

Khó trách trong kế hoạch lần này Phong Tuyết Ngân Thành lại có tin tưởng như thế! 

Sau đó, Quân Khương Lâm liền được miễn phí xem 1 hồi kịch hay. Đối với phán đoán của đám người Ngân Thành, Quân Khương Lâm có cảm giác: "Thế sự thật sự là kỳ diệu vô cùng a. Chính mình hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là một con tôm nhỏ, lại có thể bị coi như một Thần Huyền bạch sa đại ngạc( ý nói hết sức ghê gớm, như cá mập trắng, cá sấu (), rõ ràng bị coi là có địa vị thiên hạ đệ nhất. Thật sướng quá, quả thực là quá sung sướng…." 

Đương nhiên, Quân đại thiếu gia trước mắt cũng chính là nhìn xem mà thôi, sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Ngay khi Tiêu Bố Vũ tinh thần sa sút, Quân Khương Lâm ngay tại bên cạnh hắn không xa, ngồi rung đùi, hứng thú nhìn xem, mặt lộ rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. 

Nhìn thấy Tiêu Bố Vũ đương trường quyết định, lập tức tiến tới Thiên Nam ngay trong ngày, Quân Khương Lâm quả thật không ngờ tới nhưng cũng thở nhẹ một hơi. Tuy rằng biết rõ thời gian tới Thiên Nam bọn hắn sẽ tìm cơ hội đối phó chính mình, đối phó Tam thúc, thậm chí sẽ đối phó Ưng Bác Không, nhưng trong lòng Quân Khương Lâm không còn nhiều lo lắng nữa. 

Lấy một thân bản lĩnh của mình, tới Thiên Nam, còn không phải giống như tới nhà mình? Còn sợ bọn họ sao? 

Thật nực cười! 

Kì thực Quân Khương Lâm trước mắt lo lắng nhất chính là, Phong Tuyết Ngân Thành sẽ mai phục, giế t chết quân đội của Quân Vô Ý trên đường đi. Tuy rằng loại khả năng này khó mà xảy ra, hơn nữa thực không có căn cứ, nhưng Quân Khương Lâm lại cố kỵ nhất điều này. 

Còn lại tất cả, đều không trọng yếu! 

Cho nên đêm nay Quân Khương Lâm ẩn thân trên mái nhà Thịnh Bảo Đường mà không rời đi. Hắn muốn mắt thấy đám người Phong Tuyết Ngân Thành rời đi mới có thể chân chính yên tâm! 

Hơn nữa, sau khi đám người đó rời khỏi, tự mình cũng tận lực kéo dãn khoảng cách của họ với đại quân, tránh không cho đám người này ở nửa đường phục chờ, nếu vậy thì thật quá tệ đi…. 

Rạng sáng, Quân Khương Lâm tận mắt nhìn thấy Phong Tuyết Ngân Thành lục đại trưởng lão, bảy vị Thiên Huyền đỉnh, còn có Mộ Tuyết Đồng cùng Tiêu Hàn, mang theo Tiêu Phượng Ngô vẫn còn vẻ mặt tái nhợt, hữu khí vô lực cùng Ngân Thành tiểu công chúa Hàn Yên Mộng mang theo hành lý, chậm rãi rời khỏi Thịnh Bảo Đường. Ra khỏi Thiên Hương thành, hắn tiếp tục theo đuôi ba bốn mươi dặm đường, xác định những người này là mải miết chạy đi, lúc này hắn mới yên tâm trở về.