Quân Lâm Binh Vương

Chương 690: Thậm chí là người khơi nên sóng gió




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lực lượng như vậy cho dù là Lệ Tuyệt Thiên có thủ đoạn thông thiên, nhưng hắn cũng chỉ là một người mà thôi, quyết định tháo chạy. Nhưng, nhị thú lại hoàn toàn không có ý thu tay, bên ngoài thì có vẻ quyết không buồn tha, nhất định phải chém tận giết tuyệt. 

Hai thú trong lòng thì lại vô cùng khổ tâm: Lão già, ngươi nhanh đem nhi tử ngươi giao ra đây, chúng ta nhẹ nhàng cắt đứt hai chân của hắn, sau đó liền lập tức rút lui, tại sao ngươi cứ không thức thời như vậy? Chúng ta cũng không phải là muốn đánh nát hai chân, mà chỉ là đánh gãy, dưỡng thương hai ngày là khỏe thôi! Tốt xấu gì ngươi cũng phải cho chúng ta cái cớ hạ màn! Chuyện đơn giản như vậy có thể làm chúng ta lui binh, lão già này đúng là cố tình rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?:110:

- Chúng ta chỉ muốn nhẹ nhàng cắt đứt hai chân của nhi tử ngươi mà thôi? Nói như vậy nhiều lắm cũng chỉ mất một tí thể diện thôi mà? 

Hai huynh đệ chúng ta chỉ vì một chút sai lầm mà trở thành tay đấm cho người ta… Mà dù sao chúng ta cũng là những nhân vật nổi tiếng có thể hiệu lệnh một phương nha. Nhị thú ấp úng, càng về sau trả lời càng khó khăn, Hùng Khai Sơn tính nóng như lửa cuối cùng bộc phát: 

- Ngươi không phải là đệ nhị Chí Tôn hay sao? Tại sao lại suốt ngày đòi thẩm vấn chúng ta? Ngươi tưởng ngươi là ai? 

Sau câu nói của Hùng Khai Sơn, Lệ Tuyệt Thiên cũng không có hỏi nữa, song phương lao vào đánh nhau, càng đánh càng hung ác. Hiện tại, cho dù là huyền thú muốn lui binh, Lệ Tuyệt Thiên cũng tuyệt đối không bỏ qua, quyết đuổi giết không tha, kể cả phải tiến vào Thiên Phạt sâm lâm. 

Khi bị chọc tức bởi câu nói kinh điển của Hùng Khai Sơn: 

- Không tại sao cả, lão tử chính vì nhìn ngươi không vừa mắt! Muốn nhìn xem bộ mặt khi bị ăn đòn của Huyết Hồn sơn trang các ngươi! Ngày đó không phải ngươi ỷ vào số đông khi dễ hai anh em chúng ta sao? Chúng ta hôm nay cũng ỷ vào nhiều huyền thú, quay lại khi dễ các ngươi, ngươi tính sao? Con mẹ nó, ngươi cái lão già đã hơn tám mươi tuổi cư nhiên lại đi đùa bỡn với một tiểu cô nương làm cho cô ta vì ngươi mà sinh nhi tử, coi như ngươi mặt dày không biết xấu hổ khi làm cái hành động đó, làm hàng xóm như lão tử đây còn muốn đỏ mặt vì ngươi… cho nên lão tử đã nghỉ muốn đuổi quách các ngươi đi… 

Một câu nói trực tiếp làm cho Lệ Tuyệt Thiên, đệ nhị chí tôn hơn một trăm tuổi suýt phải hộc máu đương trường! Mà cuộc chiến của hai bên cũng vì một câu nói này mà trở nên nghiêm trọng hơn! Mà Chí Tôn Lệnh, cũng là bởi vì câu nói này, Lệ Tuyệt Thiên trong lúc cuồng nộ đã phát ra! Đến bây giờ, cuộc chiến của hai bên đã nghiêm trọng đến mức không chết không ngừng… 

Kết quả là hàng ngàn, hàng vạn huyền thú cùng nhân loại đều không hiểu ra sao mà vẫn lao vào chém giết. Trực tiếp làm cho nơi này trở thành một núi thây biển máu, kết thành một mối thù không thể hóa giải, lại không ai biết được chân tướng, rốt cuộc là vì cái gì… 

Thậm chí là người khơi nên sóng gió, Quân Khương Lâm cũng là tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. 

Ta chỉ kêu các ngươi đi phá hoại Huyết Hồn sơn trang nha? Cũng không phải kêu các ngươi gây nên một trận đại chiến a! Nguyên nhân trận chiến này cũng không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta… Ta không phải cố ý, ta thực sự là vô tội mà! Đương nhiên, nếu Lệ Tuyệt Thiên biết được căn nguyên của chuyện này, Huyết Hồn sơn trang do chính mình vất vả cả đời gầy dựng thiếu chút nữa bị hủy diệt, đều do nhi tử bảo bối của hắn vì muốn cưới một tiểu thiếp mà gây nên, tin tưởng rằng sẽ trực tiếp phun một ngụm máu mà chết. 

Cái gì là hồng nhan họa thủy? Cái từ này tin chắc rất nhiều người biết dưới những tình huống khác nhau, vì nó mà vô số hài cốt huyền thú cùng máu tươi của nhân loại phải đổ xuống, rất nhiều người đều muốn tìm ra chân tướng thực sự của nó, kể cả những người nắm giữ uy quyền… 

Từ cổ chí kim, trong nước và ngoài nước, đều có những truyền thuyết về hồng nhan tạo nên sóng gió cho đất nước, cũng không chỉ làm liên lụy đến người trong võ lâm, ngay cả thú cũng bị hại… 

Quản Thanh Hàn, vị thiếu nãi nãi của Quân gia xem như là người gây nên chuyện này, tin tưởng rằng chuyện này từ trước đến nay chưa từng có, sau này cũng không có! Nếu là đem điều này ra bình luận, Quản Thanh Hàn, thiếu nãi nãi của Quân gia có thể được xưng là vũ trụ đệ nhất mĩ nhân… Đương nhiên, các vị mỹ nhân làm thay đổi các triều đại từ xưa đến nay đều có một điểm giống nha: Đó chính là vô tội! 

Thậm chí so với các hồng nhan khác thì nàng càng vô tội! Bởi vì Quản Thanh Hàn hoàn toàn không biết chuyện này, từ đầu nàng vẫn luôn luôn không biết. Chính nàng ta còn đang ở tại kinh thành cách xa ngàn dặm mà bi thu thương nguyệt (đau buồn), nào biết rằng ở ngoài ngàn dặm kia, ai ai cũng đang vì chính mình mà đánh nhau thành một núi xương khô? 

Cái sự kiện này, chính là một nghi án nghìn đời vẫn không giải được! Mà bí mật này, đã làm cho Quân đại thiếu cũng phải cau mày tự hỏi. 

Trận huyền thú triều này, đến tột cùng là vì cái gì? Vì sao lại có một cuộc chiến lớn như vậy? Thật sự là phải cân nhắc a. Quân Khương Lâm lẳng lặng đứng dưới mặt đất, nhiều lần suy nghĩ kĩ lưỡng, cảm thấy việc này mình còn chưa nắm được mấu chốt, bên trong nhất định là có biến cố gì vượt qua sự tính toán của mình. Rốt cuộc làm ra quyết định 

- Mặc kệ nó, cái huyền thú triều này thì có quan hệ gì đến ta? Dù sao thì huyền thú triều lần này cũng là một chuyện tốt! Hơn nữa, nếu như ta thật sự có lòng đi vào Thiên Phạt sâm lâm thì đó cũng là đi tìm bảo, ngăn chặn huyền thú triều, ai nguyện ý đi ai không đi ta cũng không có rảnh rỗi mà quan tâm. Những lão già trên kia thật sự là đáng hận, cư nhiên lại muốn tìm trăm phương nghìn kế muốn đối phó với tam thúc, đối phó với Quân gia, thậm chí còn muốn diệt đi Quân gia ta! Thật sự… có chuyện có thể nhẫn có chuyện không thể nhẫn! Quân đại thiếu gia trong nháy mắt không một tiếng động từ dưới đất chui lên, hiển nhiên là đang trong trạng thái ẩn thân. 

Đây là chỗ huyền diệu của Âm Dương Độn, ngay cả là cao thủ cỡ nào cũng khó có thể tìm thấy thân ảnh của hắn, ngày trước Quân đại thiếu gia dù bị Lệ Vô Bi tìm thấy một ít dấu vết để lại, nhưng mà Lệ đại chí tôn rõ ràng vẫn không thể tìm được. Quân đại thiếu gia đã làm cho một vị Chí Tôn giác quan vô cùng nhạy bén phải giật mình, hắn đối với pháp quyết Âm Dương Độn càng thêm tin tưởng, ngay cả cao thủ cấp Chí Tôn còn không phát hiện ra dấu vết của chính mình, thì một con tôm nhỏ lại càng không thể! Tiêu Phượng Ngô rất rõ ràng là không cùng tụ họp bí mật trong phòng, có lẽ bằng vào thân phận của hắn, còn chưa có tư cách để tham dự cuộc họp quan trọng như thế này. Quân Khương Lâm sẽ không quên mục đích chính mình đến đây. 

Ngay cả Hồng Quân Tháp cũng có phản ứng tốt với thứ này như vậy…Tiêu gia Tục Hồn Ngọc? Cái tên này thật khó đọc! Quân Khương Lâm oán thầm một tiếng, khóe miệng vừa nhếch, thần thức cấm chế của Tiêu Bố Vũ? Chẳng lẽ cách xa ngàn dặm vẫn còn ngửi thấy mùi hương sao? Quân Khương Lâm lầm bầm, lão tử sau khi đắc thủ, lập tức tiến vào Hồng Quân Tháp, chỉ sợ cho dù là thần thức cấm chế của đại la kim tiên cũng không thấm vào đâu? Ở đâu ra cái ngàn dặm tỏa hồn hương chó má đó…