Quân Lâm Binh Vương

Chương 675: Chỉ có một con đường chết!




- Đó là lí do mà bất kể như thế nào, mấy người Quân gia còn sống sót này chúng ta quyết không thể động vào! Dù là chuyện gì đi nữa cũng không thể động vào. Ngay cả khi có lí do nhất định, cũng phải là chết trong tình huống "ngoài ý muốn"! Hơn nữa, không kể chúng ta hay là một người nào trong Thiên Hương hoàng thất cũng không được có bất kỳ dính dáng gì. Nếu không một bị bắt lấy nhược điểm này, một khi Đông Phương Thế Gia nổi điên lên … Văn huynh, lúc này Chí tôn đã không giống như lúc xưa nữa rồi. Từ khi Vân Biệt Trần mất tích sớm đã mạnh ai nấy làm theo ý mình rồi! Một khi Đông Phương tái xuất, Thiên Hương ta… gặp nguy rồi! 

- Tình huống ngoài ý muốn? … Nếu muốn Quân Khương Lâm chết vì một tình huống ngoài ý muốn …. 

Văn Tiên sinh thở dài một tiếng: 

- … khó a! 

- Thật ra cũng không đến nỗi quá khó khăn! 

Hoàng đế bệ hạ cưới bí ẩn, trong ánh mắt đầy sự phức tạp: 

- Hơn nữa, tình huống ngoài ý muốn này, đã đến rồi! 

Vừa nói hắn vừa lấy trong tay áo ra một phong thư đặt lên trên bàn cờ. 

- Huyền thú triều? Ý của bệ hạ là …? 

Ánh mắt của Văn Thương Vũ sáng rực lên, chợt thở dài thật sâu 

- Sự kiện lần này xảy ra ở Nam bộ của Thiên Hương ta, đối với bất kỳ một quốc gia nào vùng đất đó cũng không dính dáng đến. 

Nhưng một khi thế lực của Huyết Hồn sơn trang hoàn toàn bỏ chạy rồi, thì người đầu tiên gánh chịu tai nạn chắc chắn sẽ chính là Thiên Hương ta! 

Hoàng đế bệ hạ hơi nhíu mày rồi vươn người đứng dậy. Hắn ưỡn người: 

- Cho nên, chúng ta nhất định phải điều động binh mã, hơn nữa xuất lực cũng không thể để người ta xem thường được. Vì thế tất cả các đại thế gia trong kinh thành cũng phải điều động người của mình đi theo tạo thành một chi bộ đội tinh nhuệ, kết hợp với mười vạn thiết kỵ của ta cùng hướng thẳng xuống phía Nam! 

- Trong những kẻ này, Mộ Dung thế gia, Đường gia, Lý gia, Tống gia, Quân gia... Ha ha ha, đều phải phái người ra. Những kẻ này vừa đi, thì kinh thành cơ bản sẽ trống vắng rất nhiều, trẫm sẽ thừa dịp mấy ngày rảnh rỗi này mà chơi đùa với ba đứa con trai một phen. 

- Mà đợi sau khi bọn chúng trở về rồi, nhất định sẽ thấy một khung cảnh hoàn toàn khác hẳn. 

Hoàng đế bệ hạ mỉm cười: 

- Có điều, một chi quân đội này, với tính cách không ai chịu nhường ai của các địa thế gia, thì dù cho chi quân đội này có thực lực mạnh mẽ, nhưng … hahahaha… 

Tiếng cười của Hoàng đế bệ hạ tràn ngập sự lạnh lẽo. Hiển nhiên chi bộ đội không ai phục ai này - trên dưới không hòa thuận, chính là điều tối kỵ nhất trong quân ngũ. Giờ mà đem chi bộ đội này ra đánh nhau với huyền thú, không cần hỏi cũng biết! 

- Chỉ có một con đường chết! 

- Bệ hạ định cho ai tới lĩnh quân vậy? 

Văn tiên sinh mặc dù đã mơ hồ đoán được nhưng vẫn hỏi lại… 

- Quân Vô Ý! 

Hoàng đế bệ hạ cười quái dị: 

- Trừ Quân Vô Ý ra, không lẽ còn có người nào thích hợp hơn sao? 

Trong mắt Hoàng đế bệ hạ chợt lóe lên hàn quang: Quân Vô Ý, ta không biết ngươi tổ chức ra cái Quý tộc đấu giá kia vì mục đích gì. Nhưng ta phải đi trước một bước ngăn toàn bộ ý niệm trong đầu ngươi lại! Chuyến đi Thiên Phạt lần này … ngươi tự cầu phúc đi! 

Ánh mắt sắc bén đó hồi lâu vẫn không tan! 

Hoàng cung, sắc mặt Quân Khương Lâm của chúng ta đang u ám vô cùng. Tựa như có cái uy áp của bậc đế vương gì đó cứ đè mãi lên lưng hắn không thôi, khiến Quân đại thiếu gia phải trực tiếp vận Khai Thiên Tạo Hóa công ra để dò xét!:85: 

Dùng thần niệm tìm tòi xung quanh một hồi, sau khi xác nhận không có gì khác thường, hắn liền nhỏ giọng nói: 

- Ê mập, mấy thứ thuốc ta kêu ngươi đi kiếm đó, hiện thời có bao nhiêu rồi? 

- Cũng mới bắt đầu tìm, thì ngươi nói coi được bao nhiêu chứ? 

Đường mập ngạc nhiên quay đầu lại đáp. 

Mấy thứ Quân đại thiếu gia kêu đi kiếm toàn là hàng quý hiếm, mới có mấy ngày mà đòi kiếm được nhiều mới là kỳ quái! 

- Nghe rõ đây, không kể ngươi dùng cách gì cũng phải tìm cho ta trong thời gian ngắn nhất với số lượng tối đa! Càng nhanh càng tốt! Cần đẩy mạnh tuyên truyền trên diện rộng. Đối với dược liệu quý hiếm thì cho dù lấy giá gấp hai, gấp ba lần mà mua cũng sẽ không tiếc! Còn nữa, ba thứ dược liệu đặc thù mà ta cần, thì chỉ cần nó xuất hiện, bất kể 

cái giá trên trời nào cũng phải mua về cho ta! Tóm lại là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trong thời gian ngắn nhất thu gom hết về đây cho ta! Tính từ bây giờ, mỗi ngày ba lượt sáng, trưa, tối đều đưa hết cho ta. Coi như chỉ là một gốc cây, cũng phải lập tức đưa đến cho ta! Nghe rõ chưa? 

- Rõ rồi! Ta sẽ đem hết sức mình, làm cho thật tốt! 

Đường Nguyên cảm thấy sự gấp gáp của Quân Khương Lâm nên đành gật đầu hô khẩu hiệu. 

Quân Khương Lâm thở phao một cái, ánh mắt vẫn chăm chú. Lúc hắn quay đầu lại nhìn, vẫn thấy trên cao vạn tia nắng vàng chiếu lên hoàng cung nguy nga rực rỡ. Nhưng hắn cũng cảm nhận được từ trong đó vẫn có một cặp mắt sáng rực đang nhìn mình chằm chằm. 

Hắn cẩn thận tính toán lại toàn bộ biểu hiện hôm nay của mình lần nữa, rốt cuộc mới cảm thấy yên lòng. 

Hoàng đế đang hoài nghi mình. Cái sự thật này lúc trước ở Quý tộc đường Quân Khương Lâm cũng đã nhìn ra. Mà Kim Thu tài tử yến lần này, chẳng qua là một cái biện pháp để chứng minh mà thôi. Bất kể là Quân Khương Lâm có biểu hiện nào đi nữa, hung hăng càn quấy cũng tốt, cố tình lẩn tránh cũng thế, cũng không thể cải biến được sự thật này.