Quân Lâm Binh Vương

Chương 671: Còn ra cái thể thống gì!!"




- "Muốn nói chuyện tình cảm với anh. 

- Không xinh đẹp đừng tới. 

- Đừng nói chuyện yêu đương cùng anh! 

- Anh vốn là người rất xấu! 

- Cũng đừng yêu thầm anh! 

- Anh chính là truyền thuyết. 

- Đừng có trêu chọc anh! 

- Anh làm mày hộc máu

Ở trước mắt bao người, tài năng "Văn thơ lai láng" của Quân đại thiếu rốt cuộc cũng "Chảy ào ào" ra, hơn nữa hắn còn cố tình dùng một giọng khiến người ta không thể lọt tai. Từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến: 

"- Đừng có chú ý tới anh. 

- Anh chính là ông nội mày. 

- Đừng lên mặt với anh, 

- Anh cắt ky chú mày. 

- Anh mà thấy "trống vắng" 

- Liền giết người đốt nhà. 

- Muốn gây phiền phức cho anh? 

- Chú mày tự đập đầu vào tường cho rồi." 

Câu cuối cùng phát ra, ngón tay của Quân đại thiếu lại trùng hợp chỉ đúng vào đám người tài tử đại nho Văn Tinh thư viện… Còn trên mặt hắn, lúc này thể hiện cho công chúng biết được cái gì gọi là biểu tình "Chết người không đền mạng"! 

- Tao chửi đám lão già mà không chịu chết này! Muốn chơi tao? Móa! Còn không nhìn xem ông đây là người như thế nào!:1 (21)::1 (21): 

Cử tọa ồ lên! 

Mọi người ở đây không có người nào là chưa thành tinh? Mỗi tên cũng là kẻ lọc lõi trong quan trường, cũng lăn lộn nửa đời người rồi. Coi như kẻ khác muốn nói nửa câu vi phạm lệnh cấm, cũng đau đầu vắt óc nghiền ngẫm cả nửa ngày, huống hi là cái loại Quân Khương Lâm này trực tiếp chỉ thẳng mặt mà chửi. 

Mỗi một câu đều đem cái gì gọi là "hành vi lưu manh" ra thể hiện tột cùng, vừa vô lại vừa mỗi câu mỗi chỉ vào từng tên trong Văn Tinh thư viện. Nước miếng văng khắp nơi, càng khiến cho lời chửi của hắn thêm phần uy hiếp, bỏ chút vũ nhục, có phần đe dọa, rồi cuối cùng hình như có phần nhắc đến mấy bậc cha chú kia nữa. 

- "Ngươi … ngươi, ngươi … ngươi …ngươi" Hai vị học giả uyên tâm Mai Cao Tiết, Khổng Lệnh Dương này cả đời có khi nào bị người ta làm nhục như thế này chứ? Huống chi đây là bị một tên thiếu gia ăn chơi trác táng làm nhục, trước cả văn võ bá quan, trước mặt hoàng thượng ngang nhiên mắng chửi. Tức thì hai lão tay chân run cầm cập, mấy chòm râu nhảy nhót lên xuống, mặt mày trắng bệt. Chỉ một thoáng sau, Khổng lão đại nhân giả cả ốm yếu của chúng ta vừa trợn mắt vừa ca bài "ta xỉu" 

- "Hảo nghiệp chướng!" 

Quân Chiến Thiên lão gia tử hầm hè lao ra với bộ dạng tức giận, tựa hồ không hề kiêng kỵ gì sút ngay một cái vào vị trí dùng để ngồi của cháu nội mình. 

Quân Khương Lâm cũng lén nháy mắt một cái, thân thể như chiếc F1 lao thẳng tới cây cột trụ giữa điện. Với bộ dáng "máy bay cắm đầu" này của hắn, quả thật ai cũng sẽ nghĩ rằng nếu mà đụng vào thật thì chắc chắn sẽ được thấy đậu hũ văng tung tóe. 

Nhưng, bên kia lại có một ngườ đứng đợi sẵng. 

Ai? 

Tự nhiên là người đứng đối diện với Quân lão gia tử. 

Độc Cô Tung Hoành. 

Hai lão già này hợp tác với nhau cả đời, ông ta làm sao không biết tâm tư người kia chứ? Chỉ thấy lão đã đứng sẵn ở đó, một bên tiếp lấy Quân Khương Lâm, một bên trừng mắt hét lớn: 

- " Quân Chiến Thiên! Lão già nãy không lẽ hồ đồ rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh chết thằng cháu duy nhất nhà họ Quân này hả?" 

Lão già nãy thật quá tuyệt! Một câu phun ra đã nhắc mọi người đây là thằng cháu cuối cùng của nhà họ Quân, muốn giết ai thì giết, chứ muốn đụng đến nó thì đừng hòng. 

- "Hôm nay đừng ai cản ta! Hôm nay ta quyết đánh chết tên súc sinh này! Quả thật ai cũng thấy rành rành hắn làm bẽ mặt ta, bôi nhọ nề nếp gia đình nhà họ Quân ta, hôm nay không dạy dỗ nó thì đợi cho đến khi nó quậy tung trời ra sao" 

Quân Chiến Thiên điên cuồng gào lên, một bộ dạng hung thần ác sát lao tới. Xem cái dạng này, nếu lão không đem cháu mình lột da róc xương quyết không chịu ngừng lại. 

Có điều mấy lời này của lão vừa ra, lại làm cho cả triều đình bá quan văn võ khinh bỉ nhìn lại: "làm bẽ mặt ngươi? Quân Chiến Thiên ngươi cũng biết cái gì gọi là bẽ mặt sao? Thằng cháu của ngươi thành ra cái dạng này, không phải là ngươi đã quá quen rồi sao? Sao lúc trước không nhắc gì đến nề nếp gia đình? Câu trước gào lên đòi đánh đòi giết, câu sau biến thành dạy dỗ một trận, quả thật là bội phục, bội phục mà!:00 (62): 

Bất quá chửi thầm thì cũng chỉ là chửi thầm. Đã có lão già Độc cô kia làm mẫu, mấy lão già còn lại cũng phải biết phối hợp mà làm loạn lên. Kẻ nắm tay người túm chân, hai ba người xông lại kéo áo Quân Chiến Thiên mà lôi lại. Trước tiên phải kéo lão ta lui ra, nếu không thì làm sao lão có thể diễn bài "rút lui có trật tự" được? 

Đường mập bên này thét lên một tiếng sợ hãi, sau đó dùng một cái giọng quỷ khóc thần sầu rống lên: 

- "Giết người rồi! Muốn giết người rồi, có ai cứu mạng không. Người anh em Tham thiếu của ta, ngươi ngàn vạn lần đừng có chết nha" 

Vừa rống vừa đem một thân nước miếng nước mũi nhào tới hướng Quân Khương Lâm, khiến kẻ khác nhìn vào chỉ thấy từng đống thịt rung rinh lắc lắc, nhất là hai bờ m ông nhấp nhô lên xuống tự như sóng biển dạt dào… 

Nhất thời không khí trở nên ầm ĩ tưng bừng, khiến hoàng đế bệ hạ đang ngồi trên cao cũng hết chịu nổi mà vỗ ghế quát: 

- "Tất cả im miệng! Tất cả dừng tay! Còn ra cái thể thống gì!!" 

Một tiếng long uy, tất cả mọi người ở trong nháy mắt ngừng tay rồi nhìn lẫn nhau. Tất cả đều cùng một bộ dạng thở hồng hộc, tay chân bủn rủn tựa như không muốn ai không nhận ra là mình đã dùng hết sức rồi vậy. 

- "Cầu bệ hạ làm chủ cho chúng ta! Nghiêm trị đồ vô sỉ đang phát rồ này!" 

Đám người Văn Tinh thư viện dưới sự thống lĩnh của Mai Cao Tiết vừa khóc rống lên vưa quỳ xuống. Bao nhiêu năm nay dù có thua có thắng, nhưng chưa lần nào bị người ta trắng trợn chỉ vào mặt mình làm nhục như thế này? Đây quả thực đúng là vô cùng nhục nhã a! 

Quân Khương Lâm nằm trên mặt đất giả bộ hôn mê, khóe miệng lệch qua một bên, sau đó không nhúc nhích nữa