*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như là cứu trễ, chỉ sợ chưa trở lại Thịnh Bảo Đường đã đi đời nhà ma rồi.
Cho nên hắn mới ra tay lập tức xuất thủ.
Một vị cao thủ Thần Huyền nếu là bị người khác làm cho tức chết, chết kiểu bực này này đúng là không tiền khoáng hậu!
- Hắn còn không chết được đâu!
Hắc y bịt mặt ánh mắt lóe lên, nhìn bạch quang nhu hòa trước ngực Lục trường lão, mờ mịt giống như sương trắng, trong mắt lộ ra thần sắc "Quả là thế", lạnh lùng nói:
- Có nhân tất có quả. Thiên lý tuần hoàn, báo ứng tất đến, đã có hành động làm nhục người khác, vậy nên có chuẩn bị để người khác làm nhục! Ngân Thành cũng không đáng cho lão phu hạ thấp phong độ cao nhân, chuyện hôm nay hãy dừng ở đây đi, nếu như vẫn không phục, lúc nào cũng có thể mời cao thủ, tùy thời hoan nghênh Phong Tuyết ngân thành các ngươi tìm tới bản tôn gây phiền toái! Người trong giang hồ thân bất do kỷ, bất quá cũng là phúc vô môn, đều là do người tự chuốc lấy mà thôi!
- Chuyện về sau như thế nào, tại hạ không được biết, bất quá Ngân Thành đại trường lão chắc chắn sẽ đưa ra quyết định!
Tam trưởng lão chậm rãi đứng thẳng lên, trong mắt có chút oán giận, nói:
- Còn thỉnh tiền bối ban cho tín danh, sau này Ngân Thành chúng ta còn có chỗ đòi công đạo!
- Công đạo? Mấy năm gần đây nếu không phải bản tôn cố gắng thay đổi tính khí, mấy người vãn bối các ngươi cho rằng có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?
Hắc y bị mặt cười ha ha, đột nhiên thân thể đã chậm rãi biến mất trước mặt tam trưởng lão, tiếp đó lại xuất hiện trước người Lục trường lão, vươn tay thành trảo, tựa hồ lấy được một vật gì đó, cuối cùng biến mấ...t
Tiếp đó trong hư không truyền tới một thanh âm:
- Về hỏi Hàn Phong Tuyết, ngày đó hắn cường thế chia rẽ một đôi tình nhân, làm tan nát hạnh phúc của con gái hắn, có phải là rất khoái cảm không? Ha ha ha.
Tiếng cười dần dần tan đi, người sớm đã vô tung vô ảnh, ngay lúc này, hắc ý bịt mặt giống như hòa tan vào trong màn đêm, mang theo ánh sáng cuối cùng của ban ngày.
- Tiền bối, thỉnh lưu lại Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia!
Tam trưởng lão vội vã hô to, thế nhưng không có một điểm hồi âm, hắc ý thần bí dường như đã hoà tan cùng thiên địa vậy.
Tên áo đen kia trước khi rời đi còn tung ra một trảo, không ngờ khối ngọc bội đeo trên cổ Lục trường lão lại bị lấy đi! Mà khối ngọc bội này là bảo vật của Phong Tuyết ngân thành, thứ này không thể không có! Đối với người trong Tiêu gia mà nói, nó so với tính mạng còn trân quý hơn!
Vật này chính là năm đó tổ tiên Tiêu gia phát hiện ra một khối ôn ngọc kỳ dị trong dãy núi tuyết bị sụp đổ, khi đeo trên thân thể, cho dù tâm mạch có bị người đáng nát, có khối ngọc này bảo vệ vết thương, cũng có thể khởi tử hồi sinh! Đối với huyền giả mà nói, cái này chính là một lá bùa hộ mệnh!
Một khối ngọc cắt ba phần, chỉ có người có địa vị phi thường quan trọng của Tiêu gia mới có tư cách để đeo, lần này Lục trường lão mang theo một khối đi, chủ yếu là để đưa cho hậu nhân Tiêu gia là Tiêu Phượng Ngô, hoặc là tiểu công chúa Hàn Yên Mộng.
Dù sao hai người kia, vô luận là người nào căn băn cũng không thể để xuất hiện nửa điểm sơ xuất!
Lại không nghĩ rằng khối ngọc này căn bản không có cơ hội phát huy đúng công năng của nó, đã bị người ta cướp đi!
Có ai nghĩ tới, một vị cái thế cao nhân có thể giống như đám lưu manh, ham đồ vật này nọ của người ta...
Rất mất phong độ! Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, giống như là một cái thế thần công, chỉ nhờ ăn nói để nâng cao thân phận của mình, ẩn ẩn còn có phong phạm của bậc hiền sĩ, thế nhưng thật ra nhân cách lại ti tiện hạ lưu như thế. Thủ đoạn lại càng không thể chấp nhận được như vậy.
Quá đê tiện! Tam trưởng lão hung hăng nhổ một ngụm nước miếng nghĩ: "Đổi lại là lão phu, cũng sẽ không thèm làm như vậy."
Bọn hắn thật ra không biết, vị hắc y "cao nhân" này cảm nhận được khí tức của cỗ Tục Hồn Ngọc này nên mới liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm mà giả danh đi lừa gạt vậy này. Nếu không như vậy, mặc dù hắn đang tức giận, thế nhưng hắn cũng đành nhịn xuống sau này sẽ báo thù, cũng quyết không mạo hiểm thế này…
Bởi vì chỉ cần tùy tiện lấy ra một người trong đám người này cũng có thể khiến vị "cái thế cao nhân" này lập tức lộ ra nguyên hình, cuốn lấy cái đuôi mà chạy thục mạng, hơn nữa phải trốn nhanh, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tam trưởng lão đột nhiên cảm thấy lần này quá mù mờ. Vô luận như thế nào, bọn họ đều là người của Ngân Thành, mà là cao tầng của Ngân Thành, tam trưởng lão trong Trường Lão hội, đối với sự tình năm đó không hẳn là biết nhiều, thế nhưng vô luận là chuyện gì xảy ra trước kia, bọn họ cũng đều biết! Thế nhưng xem tình hình trước mắt, bọn họ đã khẳng định Ưng Bác Không trong Bát Đại Chí Tôn đang đứng về phía Quân gia, chuyện này cũng coi như bỏ qua. Ưng Bác Không tuy khó chơi, thế nhưng cũng chỉ là một con ngựa cô độc mà thôi.
Nhưng hôm nay đột nhiên đụng phải một vị thần bí cao nhân, câu nói sau cùng của hắn rõ ràng là nói đến Quân gia. Thực lực của vị thần bí cao nhân này quá kinh khủng. Kh ủng bố đến độ khiến tam trưởng lão lâm vào trạng thái tuyệt vọng, những thứ khác không nói, đơn giản như khinh công vô tung vô tích kia đã khiến người ta sởn tóc gáy rồi, quả thực chính là thần thoại a!
Quân gia lúc trước quá nhỏ yếu, thế nhưng chỉ cần dựa vào hai vị cường giả này, tuyệt đối không thể khinh thường. Mà Quân gia cùng Phong Tuyết ngân thành lại có quan hệ phức tạp rắc rối, khiến người khác càng đau đầu!