Quân Lâm Binh Vương

Chương 505: Ngươi là Quân Vô Ý?




Cái này quả đúng với câu: Cưu chiếm thước sào mà! (Tu hú cướp tổ chim khách) 

Tuy nhiên, Quân Vô Ý không lấy đó làm phiền, ngược lại rất hài lòng, ngồi thảnh thơi trên xe lăn mà ngắm trời thu. Đúng lúc này, Quân đại thiếu tiến tới. 

- Thiệp mời? Khai trương thuận lợi? 

Quân tam gia nhìn thấy một chồng thiệp mời, lần lượt lật xem từng cái một, không khỏi hít một hơi: 

- Khương Lâm, con thật đúng là chê nghèo yêu giàu nha, tất cả những thiệp mời này, ngoại trừ vương công quý tộc, các đại phú hào ra, mấy nhà khác chẳng có một ai! 

- Tam thúc, chúng ta tiến hành đấu giá, vốn chỉ có quý tộc mới có thể chi ra giá cao được. Nói lời khó nghe, dù có một trăm vạn nhà bình thường có tiến vào cũng chẳng làm được gì. Người xem xét kỹ đi, một vò rượu đều là khởi điểm giá một vạn lượng bạc, người bình thường làm sao mà đấu giá đây? 

Quân Khương Lâm nhấp nháy mắt: 

- Ngay cả danh tự con cũng đã nghĩ kỹ, gọi là: Quý Tộc Đường! Lúc này nếu con không đem những phú hào của Thiên Hương thành lột xuống một lớp da thì con thề không làm người nữa, thứ tài phú này chính là thứ tốt, tuy nói vàng bạc không phải là vạn năng, nhưng chắc chắn là phải có. 

Lưng Quân Vô Ý có chút rét run: "Đứa cháu này của mình thật sự là quá điên cuồng a!" 

- Hừ hừ! Tam thúc, người cũng đừng quá kinh ngạc, đây chỉ mới là mới bắt đầu mà thôi! Con sẽ làm cho làm cho bọn họ ai cũng đều uống hảo tửu của con, sau đó, sau khi đấu giá hết tất cả số rượu này, con sẽ ngưng nhưỡng rượu, cuối cùng làm cho cả đám phải uống loại rượu tệ hại trước kia ha ha ha... Đến lúc đó, con ngưng bán rượu đại trà, mỗi ngày chỉ đem đấu giá một hai vò thôi. Muốn uống rượu của con sao? Há há há, cầm tiền tới mà mua! Lúc đó con muốn bán giá trên trời bao nhiêu cũng được há há há... 

Quân Khương Lâm cười to rất tà dị.

Quân Vô Ý há miệng, nhịn không được lùi ra sau. 

Hắn điên rồi sao… 

Đúng lúc này, có người vào báo lại: 

- Mộ Tuyết Đồng Mộ đại gia cùng đi với một vị lão giả tự xưng là Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành đến, nói muốn gặp gỡ tam gia, ta có mời họ vào hay không? 

Từ sau lần gặp mặt trước đây, Quân tam gia cho tất cả mọi gia đinh trong Quân gia từ trên xuống dưới biết vị Mộ Tuyết Đồng kia là một vị huynh đệ của mình. Bất luận kẻ nào đều không được phép chậm trễ, trừ phi có người khác cùng đi, còn lại đều không cần hỏi mà dẫn thẳng vào. 

Đối với việc Mộ Tuyết Đồng đến, chú cháu Quân Vô Ý tất nhiên rất hoan nghênh, nhưng tiếp đó lại nghe có thêm một vị "Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành". Quân Khương Lâm cùng Quân Vô Ý đồng thời ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt có chút ý tứ sâu xa. 

Trên mặt Quân Vô Ý có phần hơi run lên, mà trên mặt Quân Khương Lâm lại có phần nghi vấn. 

Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã có thể tìm được tới cửa? Hiệu suất này chẳng phải quá con mẹ nó kh ủng bố sao? 

- Tam thúc, vị trưởng lão này không ngờ tu vi lại đạt tới thần huyền, thương thế của người đã khỏi, chỉ sợ không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn. 

Quân Khương Lâm lập tức nghĩ tới điểm này: 

- Nhưng trước mắt người lại không thể lảng tránh, có muốn ta động một chút tay chân không? Như vậy có thể che dấu được chuyện này. 

- Không cần, dù sao sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết được việc này. 

Quân Vô Ý lắc đầu: 

- Tin tức ta khỏi bệnh chưa hẳn là đã không tốt, Dao nhi còn đang mong chờ tin tức của ta, nếu Mộ Tuyết Đồng mang tin tức ta khỏi bệnh nói lại cho nàng biết, ta có thể tưởng tượng nàng sẽ vui vẻ tới mức nào, mấy năm nay thật đã làm khó cho nàng rồi. 

Nói xong, trên mặt Quân Vô Ý toát ra thần sắc ôn nhu, ánh mắt xa xăm chan chứa tình cảm, tựa hồ vị băng tuyết nữ tử kia đang yên lặng từ nơi xa dõi theo về phía hắn. 

Quân Khương Lâm khẽ thở dài, lại không có nói thêm gì nữa. Quân Khương Lâm làm việc tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng cũng cảm nhận được tư vị thống khổ này của Quân Vô Ý, cho nên tuy rằng có chút không hay, nhưng cũng không hề phản bác. 

- Mời bọn họ tới đây đi. 

Quân Vô Ý cố gắng khống chế thanh âm của mình, miễn cưỡng nói. 

Quân Vô Ý lập tức dẩy xe lăn. Đến cửa viện nghênh đón. 

- Ha ha, Vô Ý, chúng ta lại gặp mặt, coi thần sắc trên người ngươi còn có phần mạnh mẽ hơn nhiều so với lần trước gặp mặt a. 

Mộ Tuyết Đồng khẽ cười, ánh mắt lộ ra vài phần kỳ quái, tựa hồ như muốn nhắc nhở điều gì. Nhưng chỉ muốn một mình Quân Vô Ý nhìn thấy. 

Quân Vô Ý khẽ rùng mình, chắp tay, nói: 

- Hóa ra là Lục trưởng lão đích thân ghé qua, Vô Ý thật lấy làm vinh hạnh. Mời vào! 

Mấy sợi râu bạc của Lục trưởng lão tung bay trong gió, nhìn Quân Vô Ý, đánh giá một hồi từ trên xuống dưới, nói: 

- Ngươi là Quân Vô Ý? 

Ngữ điệu uy ngiêm, không giận mà uy. 

- Đúng vậy! 

Quân Vô Ý khẽ gật đầu, trên miệng xuất ra một nụ cười nhạt. 

- Cũng được cũng được, ngươi còn chưa đến bốn mươi tuổi, mà đã đạt tới tu vi Thiên Huyền trung giai! Lấy tuổi ngươi mà nói, lại sống nơi thế tục, mà có thể đạt được thành tựu như vậy, có thể nói là cực kỳ đáng quý rồi.