Quân Lâm Binh Vương

Chương 494: Có thể là người của Huyết Hồn Sơn Trang!




Cho dù là người thường cũng phải để ý tới thể diện, làm gì có chuyện khỏa thân chạy khắp nơi? Lấy võ công tu vi của người nọ mà nói, càng không có chuyện không biết xấu hổ, vứt bỏ thân phận mà lỏa thân chạy tới chạy lui như thế, có lẽ là cách tu luyện huyền công đặc biệt nào đó, công chúa và Tiêu Phượng Ngô lại vô tình xâm nhập phạm vi luyện công của người đó, làm cho người này bất mãn nên mới xảy ra chuyện này! 

Không thể không nói suy nghĩ của bọn họ rất gần với sự thật. 

- Người nọ biết lai lịch các ngươi không? 

Lục trưởng lão hỏi một câu vô cùng mấu chốt. 

Hàn Yên Mộng lau nước mắt nói: 

- Biết! Ngay từ đầu thì không biết, người đó vốn đã định bỏ đi, nhưng khi Tiêu sư huynh nói thêm một câu, người này lại lập tức giận dữ, quay lại đánh Tiêu sư huynh! Sau đó là thành bộ dáng này! 

- Phượng Ngô nói câu gì? 

Năm người đồng thời cùng vội vàng hỏi. Khi nghe đến đây, cả năm đều hiểu được vấn đề lớn nhất khẳng định là do một câu nói trên, mà cũng chính câu nói này đã làm đối phương nổi giận. 

- Tiêu sư huynh lúc đó nói thế này: "Tiểu tử, Phong Tuyết Ngân Thành sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ đó, chờ ngày diệt môn đi!" Chính là câu này, đây là nguyên văn của Tiêu sư huynh. 

Công chúa Hàn Yên Mộng giống như học thuộc lòng mà nói ra, lông mi vẫn còn đọng lại nước mắt giương nhìn ba đại trưởng lão, đương nhiên nàng cũng thấy câu nói này rất quá đáng. 

Ba đại trưởng lão đồng thời thở dài. 

Cái này mà gọi là xui xẻo sao, cái này gọi là ngu xuẩn. Người ta không phải đã đi rồi sao, mà người ta rõ ràng đã biểu hiện thực lực không chỉ cao hơn ngươi một bậc, ngươi trong tình huống không có cứu viện, lại còn không biết thu liễm, trước mặt người ta buông lời uy hiếp, còn muốn diệt cả nhà người ta sao? Cho dù là muốn trả thù thì cũng là chuyện sau này, tên tiểu tử này lịch duyệt thật sự quá kém mà! 

Ba người suy bụng ta ra bụng người, tự nghĩ nếu bản thân mà gặp phải tình huống đó, chắc chắn cũng không bỏ qua. Người ta có thể tha cho tính mạng của Tiêu Phượng Ngô là đã thủ hạ lưu tình rồi. 

- Phong Tuyết Ngân Thành đương nhiên là danh chấn thiên hạ, uy danh hiển hách, nhưng với mấy đứa mới vào giang hồ như hai con mà nói, sự nổi danh này có khi đủ để đè chết các con! 

Tam trường lão thở dài một tiếng: 

- Nếu không phải người này thủ hạ lưu tình, không ra sát chiêu.... 

Lão vừa nói tới đây thì đột nhiên biến sắc, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, những lời muốn nói ra không cách nào nói tiếp. 

Lục trưởng lão, cửu trường lão và tam trưởng lão tương giao nhiều năm, tâm ý tương thông, bọn họ cơ hồ đồng thời nghĩ tới điểm này, sắc mặt cũng đều dần trở nên âm trầm. 

Ba người đồng thời nghĩ đến: Nếu đổi lại là mình, trong tình thế không có ai chứng kiến chuyện mình trêu chọc vào người của Phong Tuyết Ngân Thành, vì để tránh việc trả thù kh ủng bố của Phong Tuyết Ngân Thành, chỉ có một lựa chọn duy nhất: Diệt khẩu! 

Nếu là ba người trong hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ lựa chọn cách này ngay! 

Nhưng người này lại không làm vậy. 

Không những không làm vậy, ngược lại còn lưu lại tính mạng hai người, đối với tiểu công chúa cũng không có một chút thương tổn. Tuy nhiên, Tiêu Phượng Ngô lại trở thành bộ dạng thế này, toàn thân gần như không chỗ nào nguyên vẹn, chẳng phải là chà đạp mặt mũi nhau sao! Chuyện này giống như là đã kết một mối tử thù không thể hóa giải còn gì! 

Không ra tay diệt khẩu, cũng không có ý muốn cầu hòa, ngược lại làm ra tình thế như thế này, gần như là khiêu khích trắng trợn, chỉ có thể có một khả năng: Đối phương không thèm để ý tới thực lực của Phong Tuyết Ngân Thành! 

Nói cách khác, đối phương nắm chắc cho dù là cao thủ của ngân thành tìm tới cửa đi chăng nữa, hắn cũng không e ngại. Thậm chí, cũng có thể hắn có đủ lực lượng để mà chống lại! Vì thế hắn mới làm ra một chuyện mà chỉ có người điên mới làm ra. 

Như vậy, người này là ai, sau lưng có thực lực to đến mức nào mà có thể làm ra tình huống này? 

Bởi vì có thế lực và thực lực như thế này, nhìn quanh đương thời thật sự không có mấy nhà! 

- Có thể là người của Huyết Hồn Sơn Trang! 

Ba đại trưởng lão cùng nghĩ đến, Tiêu Hàn cũng nghĩ, nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ khác: 

- Lúc trước tranh đoạt huyền đan, Huyết Hồn Sơn Trang cũng không xuất hiện. Còn chuyện lần này đả thương Phượng Ngô, nếu là người Huyết Hồn Sơn Trang, chắc chắn sẽ lưu lại tên tuổi, dù sao sự bá đạo và cuồng vọng của Huyết Hồn Sơn Trang thiên hạ đều biết. Bọn họ đã làm ra, nhất định sẽ không dám không thừa nhận. Vì thế, ta suy đoán chuyện này không có quan hệ với Huyết Hồn Sơn Trang! 

- Vậy ngươi cho rằng chuyện tình lần này là ai làm? 

Lục trưởng lão giương đôi mày bạc lên hỏi. 

- Bên trong thành Thiên Hương, có một nhà có hận ý với chúng ta thật sâu! 

Hai mắt Tiêu Hàn hàn quang lóe ra: 

- Chính là Quân gia! Cũng chỉ có Quân gia mới có loại mẫn cảm với dòng họ Tiêu mà thôi! Vì thế, ta cho là do Quân gia làm ra! Theo như lời tiểu công chúa miêu tả, người nọ từng nói: "Lão tử hận nhất là người mang họ Tiêu!", chứng tỏ người này cùng họ Tiêu có cừu oán, sau đó, khi Phượng Ngô biểu lộ thân phận, hắn lại càng đánh nhiều hơn, cơ bản có thể xác định người này chưa chắc có cừu oán với Phong Tuyết Ngân Thành, nhưng nhất định có cừu oán với Tiêu gia! Chỉ cần điểm này có thể thấy rõ ràng, người có cừu oán cùng Tiêu gia chúng ta phần lớn đã không còn sống tại nhân thế, cho dù có vài nhà cũng không có nhà nào tại Thiên Hương thành. Có thể phù hợp tất cả cá yếu tố, cũng chỉ có Quân gia của Quân Vô Ý! 

Chính là địch nhân của Tiêu Hàn. 

Cho nên, một khi có bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng muốn hướng mũi dùi vào Quân gia. Khi hắn nói những lời này, tuy là nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng chính hắn cũng biết, chuyện này cơ bản là đem chuyện này vu oan giá họa cho Quân Vô Ý, thậm chí là cả Quân gia.