Quân Lâm Binh Vương

Chương 482: Thật sự là hàng tốt nha!




Tên thiếu niên kia mấy lần đau quá từ hôn mê mà tỉnh dậy, nhưng vừa rên rỉ được một hai tiếng đau đớn lại lăn ra bất tỉnh tiếp.... Một người thì nằm thẳng cẳng, một người thì ngồi phía trên đên cuồng mà đập.... 

- Á á á...… 

Cô gái kia trợn mắt mà nhìn đồng bạn của mình hoàn toàn biến thành bao cát thịt người, sau đó lại bị đánh văng ra, sau đó lại bị lôi lại đánh tiếp, lại bất tỉnh, rên rỉ, rồi bất tỉnh tiếp.... 

Sự tình phát sinh quá nhanh quả thật làm nàng không biết phải làm thế nào, tiểu nha đầu này đơn thuần chỉ là một con nhóc, chưa kịp làm gì thì hết thảy đã thành chuyện đã rồi. truyen bjyx 

- Kêu la cái chó gì! 

Quân Khương Lâmhung tợn nhìn nàng, thở hổn hển mà nói, hai con mắt đảo tới đảo lui chỉ thẳng vào mặt nàng mà quát: 

- Tiến lại đây cho lão tử! 

Tiểu cô nương sợ hãi rên lên một tiếng, cái miệng khẽ nhếch, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, run run nói: 

- Ta... ta....

Ta mượn máy, dịch được nhiêu thì dịch, chương này là nợ hôm qua này! 

- Không phải gọi ngươi chẳng lẻ gọi quỷ? 

Quân Khương Lâmhoàn toàn không có tí thương hương tiếc ngọc, trừng mắt hỏi: 

- Ngươi tên gì? 

- Ta gọi là Hàn Yên Mộng, ta… ta... rất lợi hại, ngươi không nên đánh ta! 

Tiểu nha đầu sợ tới mức lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc trắng bệch, quên mất tu vi huyền khí của mình cũng không thấp tí nào. 

Từ khi ra đời tới nay, lúc nào mà nàng không được người khác cung kính thương yêu, làm gì gặp qua cái thể loại nhân vật mạnh mẽ bá đạo thế này? Tên này quả thật là siêu cấp lưu manh vô lại và du côn hỗn hợp thể mà! 

Tiểu cô nương thật sự sợ hãi! 

Ai mà ngờ được nàng nhất thời ham vui trốn ra từ Thịnh Bảo Đường đi du ngoạn lại có thể gặp tên ác ma này? Trong lòng tiểu nha đầu hiện tại đã sợ đến chết khiếp, trong đầu không khỏi tưởng tượng vô số thảm cảnh mà mình có thể phải trải qua mà run rẩy. 

Quân Khương Lâmtrừng mắt: 

- Hàn Yên Mộng? Tiểu tử này là người của Phong Tuyết Ngân Thành, vậy ngươi chắc cũng vậy phải không? Đúng rồi, Hàn Yên Dao là gì của ngươi? 

- Nàng... nàng... là tỷ tỷ của ta, ngươi không nên đánh ta, tỷ tỷ của ta rất lợi hại đó! 

Hàn Yên Mộng run rẩy đáp, mục đích của lời này vô cùng đơn giản: không bị hành hạ! 

Quân Khương Lâmthầm nghĩ: "Thì ra chính là vị tiểu công chúa của Phong Tuyết Ngân Thành mà lần trước Mạc Tuyết Đồng nói tới! Cũng chính là tiểu di tử (em vợ) của tam thúc! Nếu nghiêm túc mà nói, đây chẳng phải mang danh trưởng bối của ta sao?" 

- Đây là con chó mà nhà của ngươi nuôi? 

Quân Khương Lâmchỉ vào Tiêu Phượng Ngô đang thê thảm cực kỳ nằm trên đất hỏi. 

- Không… không... không phải! 

Hàn Yên Mộng khẩn trương lắc đôi tay nhỏ bé mà nói: 

- Hắn không phải là con chó nuôi trong nhà ta! 

Quân Khương Lâmcũng không đợi tiểu cô nương này nói xong mà cướp lời: 

- Ta nói hèn gì không có chút giáo dục, thì ra là một con chó hoang! 

Tiểu cô nương lại vội vàng xua tay phủ nhận: 

- Hắn cũng không phải là chó hoang, hắn... hắn... là người mà, hắn là sư huynh của ta, họ Tiêu, tên là.... 

- Hắn mà là người cái gì? Ta không nhìn ra có điểm nào là người cả! Hắn chính là một con chó! 

Quân Khương Lâmlại cắt ngang lời của tiểu cô nương lần nữa, thuận tiện giơ tay lau mặt một cái, trên tay hắn toàn là máu tươi của Tiêu Phượng Ngô, lau tới lau lui lại bôi cái mặt mình thành bê bết máu làm cho mặt hắn càng thêm vẻ dữ tợn khủ ng bố: 

- Ta nói hắn là chó thì hắn chính là chó, một con chó không được dạy dỗ! Hiểu chưa? 

- Không... không... không mà, hắn... hắn... hắn thực sự không phải là chó mà! 

Tiểu cô nương từ nhỏ tới lớn sống an nhàn sung sướng, làm gì đã gặp loại người ngang ngược như Quân đại thiếu, tâm hoảng ý loạn, chẳng biết làm sao cho tốt thì đột nhiên linh cơ vừa động, thốt lên: 

- Ngươi... ngươi... nhìn xem, hắn... hắn.... không có đuôi mà, chó thì phải có đuôi, hắn là người đó! 

Quân Khương Lâmrùng mình, nhịn không được mà cười ha ha: 

- Đó là vì ngươi không biết, cái đuôi của hắn đã bị người ta chặt mất rồi, nếu không hắn làm sao có bộ dáng tâm chó dáng người thế này! 

Quân Khương Lâmnói xong không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phượng Ngô, không ngờ phát hiện có điểm kỳ lạ. 

Quân Khương Lâmsuy nghĩ trong lòng: "Bị ta đánh thảm thương thế này hắn vẫn còn thở đều đặn, lồ ng ngực còn có thể phập phồng không ngừng, ngón tay bắt đầu cử động có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào! Theo lý mà nói, tên tiểu tử này tu vi có hạn, làm sao có thể phản ứng tốt như thế? Nhất định có cổ quái gì đây?" 

Quân Khương Lâmchậm rãi bước tới trước người Tiêu Phượng Ngô, cau mày dò xét vài lần, đột nhiên hắn vung tay xé toạc áo trước ngực Tiêu Phượng Ngô, hắn liền thấy tên tiểu tử này đang mặc một cái nhuyễn giáp ngân quang lóng lánh, Quân Khương Lâmra tay vận lực xé một cái, không ngờ không chút sứt mẻ! 

- Thật sự là hàng tốt nha!