Chương 42
Quân Lâm tâm niệm vừa động, òai một chổ dựa vững chắc đến vậy dại gì mà không lợi dụng cơ chứ, liền vui vẻ nói:
Độc Cô tiểu thư là hoàng hoa khuê nữ, dĩ nhiên là không thể bát nháo ầm ĩ như chúng ta được. Theo ta nghĩ, chi bằng Độc Cô tiểu thư làm phiêu hồng (1), mọi người thấy thế nào?
Phiêu hồng là sao?
Đôi mắt to tròn của Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời sáng rỡ.
Phiêu hồng là đổ gián tiếp. Nói chính xác là nàng không cần tham gia ván bài nhưng vẫn có thể cược tiền. Nói ví dụ nếu nàng cá năm lượng bạc cửa ta thắng, nếu ta thua thì ta đã liên lụy đến tiểu thư, năm lượng bạc này của nàng cũng đội nón mà đi không trở về. Bạc của nàng được xem là của chung, chia đều cho những người chơi. Nhưng nếu ta thắng, tiểu thư sẽ ké được vận may của ta, nàng có thể ung dung nhét túi mười lạng bạc rồi đó.
Quân Lâm giải thích một cách khéo léo.
Tốt!
Độc Cô Tiểu Nghệ cảm thấy rất hứng thú, nói:
Vậy thì ta cược cửa của ngươi năm…Năm lượng!
Quân Lâm cười lớn:
Người đẹp cũng cá, vận khí tốt đây! Chắc chắn là ta thắng rồi! Ha ha!
Đám Lý Phong cười lạnh nhìn hắn, thầm nghĩ: “Cười đi, cười nữa đi con rồi lát nước khóc cho sướng!”
Tất cả mọi người đã đều gieo xúc sắc chỉ còn mỗi Quân Lâm. Cho đến giờ điểm của Mạnh Hải Châu là lớn nhất, 1 con sáu và 2 con năm tổng cộng là mười sáu điểm, nếu gieo 1 lần 3 con xúc sắc thì điểm số như vậy có thể gọi là lớn. Nếu không đổ được mười tám điểm thì cũng chỉ có mười bảy điểm mới đè được hắn.
Cả bọn Lý Phong đều hiện rõ vẻ sung sướng trên khuôn mặt. Chỉ cần Mạnh Hải Châu làm cái, thì cứ chơi tới cũng đủ khiến tên tiểu tử ngốc Quân Lâm không còn cái qu@n lót mà về. Trước hết cứ làm cho hắn thua đến đỏ mắt thì có thể thuận lợi tiếp tục kế hoạch đã đề ra.
Quân Lâm cầm ba con xúc sắc bằng ngọc trong tay lắc khẽ, trên mặt thoáng lộ vẻ cười, nhưng trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời mấy tên tiểu tử trước mặt. Con bà nó chứ, nước trà cũng đã động tay động chân thì chớ, đến xúc sắc cũng chẳng tha. Bên trong rõ ràng là có gì đó, nặng nhẹ cũng chưa nắm chắc.
Xúc sắc này chắc chắn bên trong không độn chì, bởi vì nếu có chì thì anh đổ thắng được mà người ta cũng sẽ đổ thắng được, cơ hội chia đều. Duy chỉ có thủy ngân là loại vật chất có tính lưu động mới tạo thành sự thay đổi liên tục về tỷ trọng. Loại xúc sắc này chỉ có quen tay thì mới nắm được bí mật đó, mới có thể gieo ra điểm theo ý. Còn người thường, cho dù phát giác ra điểm gian trá thì cũng chẳng làm gì được. Bởi vậy mới có câu:”Xúc xích đổ chì, đánh đâu thắng đó. Xúc xích đổ thủy điểm sắt hóa vàng”
Quân Lâm thổi một hơi, cổ tay xoay tròn rồi gieo xuống, ba hạt xúc sắc lần lượt rơi xuống bát phát ra tiếng chạm leng keng. Đồng thời tay phải của Quân Lâm đang để trên mặt bàn khẽ rung lên, một luồng kình khí như kim châm, thần không biết quỷ chẳng hay từ từ phát ra, tiến vào bên trong bát.
Mọi người không hẹn mà cùng nín thở mở to mắt ra nhìn.
Ba hạt xúc sắc lăn vài vòng rồi dừng lại.
Sao… sao lại như vậy được?
Lý Chấn sợ hãi thốt lên, vẻ mặt rầu rĩ.
Phe Mạnh Hải Châu đều không kìm được thở dài thất vọng. Chỉ có Đường Nguyên hò hét ủng hộ, hoa chân múa tay, cười ha hả
Hai mặt sáu điểm, một mặt năm, tổng là mười bảy điểm. Lớn hơn Mạnh Hải Châu đúng một điểm.