Quân Lâm Binh Vương

Chương 401




Tuy rằng Quân Khương Lâm thay đổi tư thế cực kỳ nhanh chóng, xoay người một góc độ cực hạn vô cùng tinh diệu, nhưng cuối cùng vẫn bị mất đi một phần da thịt! Nhưng sự hi sinh nhỏ nhoi này, hoàn toàn đáng giá! 

Bởi vì toàn thân Quân Khương Lâm như một viên đạn pháo phi hành với tốc độ muốn ngừng cũng không ngừng được, đâm thẳng vào giữa ngực tên sát thủ Ngọc Huyền! 

Ầm một tiếng vang lên trong không trung, với quán tính khổng lồ như thế, vị cao thủ Ngọc Huyền này cũng bị đánh bay, hai chân hổng khỏi mặt đất, cả người bay theo cơ thể của Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm là bay tới, còn hắn là bắn ngược ra sau! Mà cú bắn ngược này là thân bất do kỷ! Sự hưng phấn vẫn còn vấn vương trong đầu hắn lại bị đả kích bắn ngược ra sau, trong mắt vị sát thủ Ngọc Huyền này, sự hưng phấn tàn nhẫn khi nghĩ mình đã giết được đối thủ chưa kịp biến thành ánh mắt sợ hãi kinh ngạc thì mấy tiếng "rắc, rắc" khô khốc đã vang lên trong không trung. Lúc này thì khuỷu tay của Quân Khương Lâm đã đang đâm thẳng vào bộ vị trái tim của hắn. 

Lúc này hắn vẫn chưa kịp phản ứng, cảm giác đau đớn còn chưa theo dây thần kinh cảm giác truyền tới đại não thì tay phải của Quân Khương Lâm đã ra liên tục ba chưởng, tất cả đều đập thẳng một cách nặng nề vào cổ họng của hắn! Xương yết hầu yếu ớt của hắn vang lên tiếng crắc crắc như tiếng thủy tinh vỡ vụn va đập vào nhau. Khi đầu của hắn dưới tác động của ba chưởng tay phải chưa kịp ngửa hết ra phía sau thì hai ngón tay của bàn tay trái của Quân Khương Lâm đã bắ n ra, mang theo kình phong rát mặt, ra tay hầu như đồng thời với tay phải, đâm thẳng vào bộ vị không kém tàn nhẫn so với tay phải: Hai hốc mắt của tên sát thủ! 

Màu đen, màu trắng ngà, cùng màu đỏ đồng thời phụt ra! 

Cái này cũng chưa tính là gì, Quân Khương Lâm hạ thân hai cái đầu gối cũng lấy tốc độ cực cao nhấc chân vừa chạy vừa không ngừng thúc vào bộ hạ của hắn.

Thủ đoạn thật tàn nhẫn! Hoặc là Quân Khương Lâm này đã không thể coi là "tàn nhẫn", căn bản là độc ác hành hạ đến chết! Công kích liên tiếp như vậy, tùy tiện một kích cũng đủ để mất mạng, Quân đại sát thủ lại một hơi lập tức đánh ra độc chiêu vài chục lần như thế! Nguyên nhân không ngoài việc, người chặn đường trước mặt hắn dù sao cũng là một vị Ngọc Huyền cao thủ, nếu không thể một hơi đột phá, mình còn có thể nhờ vào "Âm Dương độn" mà thoát thân, nhưng mà tám gã hộ vệ phía sau mình chỉ sợ không một người nào có thể may mắn thoát chết! "Tử đạo hữu bất tử bần đạo!" (Đạo hữu chết, bần đạo không chết). Ngươi chết thì tốt hơn là chúng ta chết! Cho nên ngươi buộc phải chết! Quân Khương Lâm tự biết rằng mình trước mắt công lực còn thấp, cho nên cũng sẽ không hy vọng cao vời rằng một kích của mình có thể phá vỡ phòng ngự Huyền khí của hắn mà gi3t chết hắn, cho nên công kích mới liên tiếp như mưa, một khi bắt đầu sẽ không có kết thúc! Nếu nói tên cao thủ Ngọc Huyền này bị chết có chút quá là thê thảm, cũng chỉ có thể trách hắn tu vị rất cao, không thấy sáu gã sát thủ lúc trước bị chết đều không hề thống khổ sao! Quân Khương Lâm trong lúc khai triển công kích tử vong liên tiếp, thân mình vẫn duy trì tốc độ cao vọt tới trước, không có một chút ngừng lại, mà vị sát thủ Ngọc Huyền này thân thể giống như là gắn ở trên người Quân Khương Lâm, bị hắn mang theo chạy như điên, mà trong lúc chạy thì công kích vẫn như cũ không hề dừng lại! Độc! Tên này vừa rồi tưởng một mình mình có thể chặn đường, giờ thì thân thể hắn dưới công kích của Quân Khương Lâm đột nhiên quỷ dị lạ thường mà tứ phân ngũ liệt, tứ chi hướng về bốn phía bay đi, còn cái đầu lâu thì "phanh" một tiếng, giống như là quả cầu bị người ta đá mạnh một cái, mang theo áp lực cực mạnh, xoay tròn bay lên không trung. Mà thân thể còn lại (trừ bỏ đầu + 4 chi còn cái mình với cái …:71:.), cũng đã hóa thành thịt vụn! Quân Khương Lâm cùng tám gã thị vệ cấp tốc xuyên qua huyết vũ đầy trời, trong cả quá trình này, tốc độ chưa hề chậm lại một chút nào! Nhóm sát thủ đuổi theo phía sau rõ ràng chứng kiến "nhân vật tựa ác ma" này, mạnh mẽ tạo ra trên thân thể thủ lĩnh một cái động lớn, cứ như vậy xuyên qua như một lớp giấy mỏng mà lao tới! Quân Khương Lâm thân thể vẫn đang lao đi, phía trước chuôi trường kiếm lấp lánh hàn quang vẫn đang được cắm trên người hắn, chỉ có điều theo tư thế thay đổi của hắn, tạo thành hình chữ "Hoành" ở trên ngực hắn, trên chuôi kiếm vẫn còn năm ngón tay và nửa cái cổ tay, thậm chí gân xanh hiện ra đang nắm chặt thanh kiếm này! Cho thấy chủ nhân của nó quyết tâm không giết địch không thôi! Chín người càng thêm hăng hái tinh thần, rốt cục vượt qua hiểm địa mà hướng qua ngã rẽ! Xa xa trên đường lớn, vài đạo Huyền khí sặc sỡ sáng chói đang bay nhanh tới, đúng là người của Quân gia tới viện trợ. 

- Tiểu Thất!… 

Hắc y thủ lĩnh Lý Chí Vũ đang bay nhanh tới rồi giống như bị sét đánh, kinh ngạc đứng ở trong mưa to, đầu lâu vừa bay lên trên trời "phanh" một tiếng rơi xuống đất, vừa vặn dừng lại bên chân hắn, lăn hai vòng, ngẩng mặt lên trên, trên gương mặt đã mất đi sinh mệnh lại mất cả hai mắt, khóe miệng còn đọng lại biểu tình rõ ràng là một bộ dáng dữ tợn, sắp thực hiện được nụ cười! Mà công kích như tia chớp liên hồi kia, cư nhiên lại khiến hắn không kịp thay đổi biểu tình trên mặt đã oan ức mà ra đi! Bao nhiêu năm rồi vào sinh ra tử huynh đệ sớm chiều có nhau, cứ như vậy trước mặt mình hóa thành một đống huyết nhục! Không chỉ đầu một nơi thân một nẻo, thậm chí so với lăng trì còn muốn vỡ nát hơn! Thậm chí là muốn thu thập đầy đủ thi thể cũng là một hy vọng xa vời! Đây là cảm giác như thế nào chứ. 

Thủ lĩnh sát thủ hắc y nhân cảm thấy trong lòng như đang rỉ máu. 

Vào mấy hôm trước, Tiểu Thất còn thổi phồng tiểu nhi tử của hắn thông minh lanh lợi như nào, thê tử của hắn hiền lành thiện lương ra sao, hắn đang muốn trợ giúp tiểu thư báo đại thù xong sẽ rửa tay quy ẩn, không bao giờ xuất thủ nữa, chuyên tâm nhất chí cùng vợ con sống bình dân qua ngày, cuốc đất, trồng hoa, đó thật sự là tiêu dao khoái hoạt.