Quân Lâm Binh Vương

Chương 358: Nhân vật cỡ này, rốt cuộc là ai?




Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn, chi thấy ba ánh mắt phóng tới chiếc bàn phía xa sau lưng bọn họ chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người, tuy đang ngồi nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như người này đang đứng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn hơn người, đường cong trên khuôn mặt phân minh, rõ ràng, khuôn mặt giống như được điêu khắc từ cẩm thạch vậy, hoàn toàn không có bất cứ nét gì không rõ ràng. Mái tóc dài buông xuống, cũng không có dùng bất kì thứ gì bó lại, đem gương mặt che đi phân nửa. 

Người này mặc một bộ hắc y, lúc này tuy đang là giữa trưa thế nhưng bộ hắc y phối hợp với khí tức, sắc mặt hắn lại khiến người ta lâm vào một loại cảm giác mình đang ở trong một khu rừng rậm u tối! Người này cho ba người một cảm giác kì quái, thế nhưng không ai đoán được độ tuổi của hắn, dù chỉ là đại khái, nói hắn 30 cũng có thể, bốn mươi cũng có thể, năm mươi cũng có thể, thậm chí cho dù nói hắn tám mươi tuổi tựa hồ cũng không quá! Người này chính xác là một cao thủ, mà lại là cao thủ trong cao thủ, cao thủ đỉnh phong! Từ ánh mắt đầu tiên khi thấy người này, Quân Khương Lâm ngay lập tức đưa ra kết luận! Tại Phong Vân tế hội của Thiên Hương thành, người này đột nhiên hiện thân, ý đồ đến không cần hỏi cũng biết. Chẳng phải là vì Huyền Đan mà đến sao? Nhân vật như vậy đối với bất luận thế lực nào mà nói chỉ sợ sẽ nổ ra một trận tranh đoạt đẫm máu. Quân Khương Lâm từ trên người này cảm nhân được một loại khí tức cực kì quen thuộc: Cô Độc! Khí tức cô độc này chính là kiêu ngạo mà cô độc, nhìn đời bằng nửa con mắt mà cô độc! Chính giống như mình ở kiếp trước! Tựa như một lang vương một mình cô độc trên thảo nguyên, tuy cô độc nhưng lại không sợ hãi, không hề muốn thay đổi sự cô độc này, hơn nữa từ trong tịch mịch lại có tư vị hưởng thụ. 

"Xin hỏi các hạ là?" Trung niên nhân cùng Tống lão tam đồng thời đề cao cảnh giác. 

"Không là ai cả, chỉ là một người yêu rượu mà thôi." Hắn rủ ánh mắt xuống, thản nhiên nói tiếp: "Cứ như vậy đi, hiện tại cho ta một vò rượu và đồ nhắm, nhanh lên!" 

Tống lão tam nhíu mày, cũng đàng làm như không có chuyện gì, nói: "Mời khách quan chờ một lát." Nói xong hắn liền xoay người đi. 

Trung niên nhân ha ha cười nói: "Đã như vầy, vậy ba ngày sao chúng ta sẽ đợi tôn giá đại giá quang lâm." Với thân phận cùng nhãn lực của hắn, tự nhiên cũng nhận ra thân phận cùng năng lực của người này không hề tầm thường, hơn nữa còn vô cùng cường hãn giống như nhân vật Thần Long trong truyền thuyết; nếu người ta đã nói ba ngày nữa sẽ tới bình phán hẳn là không có ác ý. 

Nhân vật như vậy có thể không đắc tội, vậy tốt nhất đừng nên đắc tội là hay nhất. 

"Tiểu huynh đệ, hẹn gặp lại sau ba ngày nữa. Ha ha, ngàn vạn lần đừng để lão phu thất vọng đó." Trung niên nhân cười ha ha hướng Quân Khương Lâm vẫy tay, sau đó tiêu sái xoay người rời đi. 

Sau khi hăn bước ra khỏi cửa, hai gã thị vệ từ chỗ tối đi ra, một tên nói: "Vương gia, có muốn tiểu nhân theo dõi tìm hiểu lai lịch thân phận của người kia không?" 

"Không cần, điều đó cũng không có ý nghĩa." Trung niên nhân ha ha cười, đột nhiên thu lại vẻ cười cợt, nói: "Vừa rồi người nọ vào bằng cách nào, đã xảy ra chuyện gì?" 

"Vừa rồi có một người tiến vào sao? Không có mà!" Hai gã thị vệ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nghi hoặc nói. 

"Vậy, thôi bỏ đi!" Trung niên nhân âm thầm kinh hãi, bản thân hai gã hộ vệ của mình đã là Địa Huyền sơ cấp nhất đẳng cao thủ, với thực lực như vậy ở trong thành tuyệt đối an toàn, không tưởng được, ngay cả cái bóng của người kia hai tên hộ vệ này cũng không phát hiện ra. 

Nhân vật cỡ này, rốt cuộc là ai? 

Trong tửu đi3m. 

Quân Khương Lâm bắt đầu thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân, đột nhiên cười cười nói: "Cảnh vật ở thảo nguyên được chứ?" 

Một câu nói này khiến tia lạnh nhạt cuối cùng trên mặt hắc bào nhân cũng biến mất, nếp nhăn trên khóe mắt hắn dãn ra, ngước mắt nhìn Quân Khương Lâm. Lúc này Quân Khương Lâm đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn bao la giống như đại dương, thâm thúy giống như ánh sao trong đêm tối, quả là thần bí! Thậm chí có làm cho người ta có một loại cảm giác muốn chìm đắm trong đó. 

"Sao ngươi có thể nhìn ra ta đến từ thảo nguyên?" Hắc bào nhân lên tiếng hỏi, khẩu khí không nhanh không chậm, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng mà không tản mát, lại không có nửa điểm tức giận. 

"Đất dưới đế giày của ngươi không phải đến từ Trung Nguyên. Thắt lưng của ngươi chính là làm từ thứ cỏ chỉ có trên thảo nguyên, từ hai điểm này cũng đủ rồi chứ." Quân Khương Lâm vẫn cười cười, đi tới rồi ngồi đối diện với hắn. 

"Chỉ với những thứ này thì chưa đủ." Hắc bào nhân nhìn chằm chằm lên người thanh niên trước mặt mình, nói tiếp: "Hơn nữa ta cũng chưa cho phép ngươi ngồi ở trước mặt ta! Ngươi còn chưa xứng!" 

"Còn chưa đủ sao? Vậy nói tiếp nhé, trên người của ngươi còn có mùi vị đặc biệt của thảo nguyên. Quân Khương Lâm mỉm cười nói tiếp: "Hơn nữa còn có tư vị của một con sói cô độc. Ta có thể ngửi được, những điều này hẳn là đã đủ? Bây giờ ta không muốn đứng cho nên tự nhiên là muốn ngồi. Đừng nói là ngồi, cho dù nằm xuống thì đã sao?"