Quân Lâm Binh Vương

Chương 339: "Người có tên, cây có bóng!




Còn chuyện hôm nay, Độc Cô Tiểu nghệ tới Quân gia bái phỏng, Độc Cô gia tộc trên dưới phản đối kịch liệt! Đùa sao, đang muốn tách hai đứa ra chẳng được còn nói gì bái mới chẳng phỏng? Thật nực cười? Vì vậy Độc Cô Tiểu Nghệ liền đi tìm Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân thi triển "làm nũng" đại pháp thành danh của mình, bộ dạng thút tha thút thít giống như bị người ta ăn hiếp thậm tệ, nước mắt giàn dụa tới mức làm cho trời sầu đất thảm. Vì thế toàn bộ già trẻ của Độc Cô gia tộc chỉ đành giơ tay xin hàng.... 

Tuy nhiên cũng đưa ra một điều kiện: "Có thể tới Quân gia, nhưng phải mang bảy vị ca ca cùng đi". Cuối cùng, Độc Cô Tiểu Nghệ một mình ra ngoài dạo chơi nhưng lại được tiền hô hậu ủng, khí thế thật bất phàm! "Bịch" một tiếng, Tiểu Bạch từ trong lòng Tiểu Nghệ nhảy ra hạ xuống mặt đất, bộ lông toàn thân xù lên, quay đầu lại hai mắt hung hăng nhìn Độc Cô Anh, miệng gầm gừ hai tiếng đầy phẫn nộ, sau đó mới quay lại công việc chính của mình. "Xoát" một tiếng, nhanh chóng lao vào ngực Quân Khương Lâm, hai móng vuốt cào cào vài cái... miệng kêu ô…ô… mấy tiếng mới chịu an an ổn ổn nằm xuống. 

Tiểu Bạch chỉ là ấu thú, chưa trưởng thành, thậm chí còn chưa phát dục, nhưng nó vốn thuộc loại Huyền thú cao ngạo, cho nên dù còn nhỏ nhưng sự cao ngạo cũng không ít:"Tên to xác ngươi dám ngăn cản ta chạy đến chỗ hắn, thật quá quắt, nhưng.... ta nhịn...! Nếu không phải vẫn còn nhỏ, ta đã một nhát cắn đứt "tiểu kê kê" của ngươi cho bõ ghét rồi! Cho ngươi biết Huyền thú không có dễ trêu trọc nha!" 

Quân Khương Lâm thân thiết ôm Tiểu Bạch vào lòng, hai tay không nhừng vuốt v e bộ lông của nó, sau đó vội vàng sai hạ nhân pha trà tiếp khách. đây Đây là lần đầu tiên hắn can tâm tình nguyện ôm tiểu gia hỏa này. Tiểu tử kia có vẻ vô cùng hưng phấn, không ngừng bò qua bò lại trong lòng ngực của hắn, cái mũi cứ ngửi ngửi liên tục, bộ dạng như rất bận rộn, nhưng cũng phi thường thích thú. 

Quân Khương Lâm mỉm cười nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ nói: "Độc Cô tiểu thư ngày hôm nay thật là xinh đẹp, làm ta được đại khai nhãn giới một phen a." 

Độc Cô Tiểu Nghệ mặt thoáng ửng hồng, hờn dỗi "hứ"một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết sao? Hứ, ta còn tưởng ngươi chỉ trơ như khúc gỗ thôi". Tuy vậy trong lòng lại thầm nói: " Sao hắn lại gọi mình là Độc Cô tiểu thư, cứ cảm thấy khách sáo thế nào ấy? Sao không gọi mình là tiểu nha đầu như trước nhỉ? Gọi vậy có phải dễ nghe hơn không!" 

Quân Khương Lâm vội vàng gãi gãi đầu cái, ngoài miệng vội vàng nói: "Đâu có, đâu có." Trong khi bản thân thầm vận Thần công, đồng thời linh thức cũng hòa vào não hải, trong lòng nhất động, tức thì một tia linh thức giống như kình tiễn xuyên không bắn thẳng vào Hồng Quân tháp! "Tiểu Bạch đang ở đây, mềnh tội gì không thử phát." 

Đây lần đầu tiên từ trước tới nay Quân Khương Lâm chủ động dùng linh thức khởi động Hồng Quân tháp! "Oanh" một tiếng! Linh thức đánh vào bề mặt của Hồng Quân tháp! Một chuyện kì lạ từ trước tới nay chưa từng có đã xảy ra, Hồng Quân tháp đột nhiên lăng không bay lên, xoay tròn cực nhanh, thất thải quang hoa bao trùm tứ phía, so với trước đây còn nồng đậm hơn gấp bội, thiên địa linh khí điên cuồng chuyển động, tràn ngập trong không gian...

Ngay khi linh thức của Quân Khương Lâm và Hồng Quân Tháp tiếp xúc nhau, cũng chính là lúc Hồng Quân Tháp vừa bay lên, con vật nhỏ xíu trong lòng Quân Khương Lâm vốn đang cuối đầu thì hai lỗ tai đột nhiên dựng thẳng lên thẳng tắp, cái đầu nhỏ xíu cũng ngẩng lên, đôi mắt khả ái lúc này không hiểu tại sao lại ẩn hiện vẻ vui mừng. 

Lúc này, cả chín người đang ngồi trong tiểu viện của Quân Khương Lâm, Độc Cô Tiểu Nghệ đương nhiên lấy lí do chiếu cố Tiểu Bạch Bạch nên đòi ngồi cạnh Quân Khương Lâm. Quân Vô Ý thân là trưởng bối, không tiện tham gia náo nhiệt của đám tiểu bối này nên chỉ ngồi yên lặng trên xe lăn, từ xa nhìn vào. 

Bảy huynh đệ Độc Cô gia lần trước trở về đều thổi da trâu, tự mình hồ lộng chính mình, cũng chỉ làm trò trước mặt muội muội để bản thân khỏi mất mặt mà thôi, nói cho sướng miệng, dù sao lúc trước bản thân cũng bị ăn quả đắng của Quân Khương Lâm, nếu bảy tên cô hồn này không thèm suy nghĩ mà ra tay với Quân Khương Lâm, vậy thì khó trở tay kịp. Tuy nhiên, có Quân Vô Ý Quân tam gia ngồi gần đây, huynh đệ bảy người đều thành thành thật thật, không dám liếc ngang liếc dọc, ngồi im ngoan ngoãn như bảy con cừu non. 

Nói tới, bảy người này chính là được "truyền nghề" từ hai vị "lưu manh" Độc Cô Tung Hoành lão gia tử, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, lần trước bị Quân đại thiếu gia giáo huấn một trận, hôm nay tại sao lại yên phận thế này? Đó là do câu "Người có tên, cây có bóng! 

Bảy vị huynh đệ Độc Cô gia từ lúc nhỏ, hoặc là khi đi theo gia gia, phụ thân, bá phụ nghe họ nói chuyện, hoặc là khi chính bản thân lớn lên tham gia quân đội, đối với những chuyện được nghe về Quân gia tam hùng nhiều đến mức có thể thuộc làu làu. 

Bạch Y Quân Suất Quân Vô Hối, Thiết Huyết Chiến Thần Quân Vô Mộng, Huyết Y Đại Tướng Quân Vô Ý! Uy danh và sự tích truyền kỳ của bọn họ tại quân đội sớm đã lưu truyền rộng rãi, từ lâu đã trở thành những cậu chuyện truyền miệng của quân nhân Thiên Hương đế quốc. Chính cả bản thân Độc Cô lão gia tử còn nói mãi "Tại sao Quân Chiến Thiên lão gia hỏa dựa vào cái gì mà có nhiều nhi tử xuất sắc đến thế, rõ ràng chỉ có ta mới xứng đáng có được vinh dự đó!"