Quân Lâm Binh Vương

Chương 320: "Thỉnh tiên sinh soi sáng."




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vậy bay giờ điện hạ huynh đệ ba người chắc hẳn ai cũng có chủ ý với cỗ lực lượng này, nhưng Quân Chiến Thiên lại không nguyện ý đem con át chủ bài đại vào tay bất cứ một ai, càng không có ý định tham dự vào, dẫu hắn bạo lộ thực lực của Quân gia, thà là bị vướng phải nghi kỵ, nhưng cũng không chịu tham dự. Dưới tình huống này, muốn bảo trì thực lực lại còn thoát thân khỏi vũng bùn này, chỉ có một biện pháp. Tìm‎  

Nhị hoàng tử từ từ hiểu ra: 

- Quyết liệt với ta? 

- Không! Phải nói là quyết tâm chia rõ giới tuyến với cả ba vị hoàng tử! Sau khi bạo lộ thực lực tuyệt đối cường đại như thế, cũng chỉ có thể như vậy mới khiện bệ hạ an tâm. Tối thiểu, trước khi Quân Chiến Thiên từ trần, giữ cho Quân gia khỏi suy xụp. 

- Như vậy cũng chính là nói, ba vị điện hạ mời Quân Khương Lâm đến hôm nay, vô luận Quân Khương Lâm đi dự hội của ai, đều sẽ giận dữ mà dứt áo đi về. mà điện hạ ngài đây bất quá chỉ là so với hai vị điện hạ kia hơi yếu thế hơn một chút thôi, vừa khéo là Quân Khương Lâm liền chọn đến chỗ này của chúng ta…

"Nhưng như vậy sẽ khiến hai vị hoang tử còn lại cố kỵ không dám làm lại như chúng ta nữa, khiến Quân gia có được một thời gian yên tĩnh. Theo lão phu thấy kế này nhất định là của Quân Chiến Thiên. Bất quá cứ như vậy lại xuất hiện một vấn đề đau đầu, thật sự làm cho người ta cực kì khó chịu." Phương Bác Văn cau mày thở dài. 

"Thỉnh tiên sinh soi sáng." 

Nhị hoàng tử tựa hồ đã đoán được ý hắn muốn nói gì, sắc mặt càng thêm âm trầm. 

"Điện hạ tự mình cũng mới vừa nói qua chuyện này." Phương Bác Văn than nhẹ một tiếng, nói: "Kể từ lúc đó tất cả mọi người đều biết điện hạ cùng Quân Khương Lâm gây ra bất hòa, hơn nữa hắn lại ở trước mặt mọi người ngang tàng hống hách, không để cho điện hạ chút mặt mũi, nếu là trong khoảng thời gian này Quân Khương Lâm bị thương một điểm, có lẽ người bị hoàng nghi lớn nhất không thể nghi ngờ là điện hạ. Mà ta tin tưởng đại điện hạ cùng tam điện hạ đều sẽ không bỏ qua cơ hội hạ bệ ngài." 

"Nói vậy là có ý gì?" Nhị hoàng tử nhất thời giận dữ nói tiếp: "Chẳng lẽ ngày hôm nay ta bị hắn vũ nhục chưa đủ, bây giờ lại phải phái người đi bảo vệ hắn?" 

"Cái này phải tự điện hạ lựa chọn rồi, nếu như điện hạ không sợ Quân Chiến Thiên lão già điên đó, tự nhiên chuyện này không cần để ý tới." Phương Bác Văn chậm rãi nói. 

Nhị Yến Tử không còn lời gì để nói. 

Nếu nói không sợ? Đó là giả, ngay mấy ngày trước hơn nghìn đầu người cùng rơi xuống đất, Quân Chiến Thiên giận dữ thanh lý hơn 1/3 qua viên triều đình. Như vậy vạn nhất để cho lão nóng lên vậy vương phủ cũng tiêu rồi. 

"Vô liêm sỉ! Vương bát đản!" Nhị hoàng tử tung một cước đá bay một viên đá trước mặt ra xa, tựa hồ như coi cục đá này là Quân Khương Lâm vậy. 

"Không ngờ bữa rượu ngày hôm nay lại gây ra phiền phức như vậy!" Nhị hoàng tử bi phẫn không kìm được than thở, quả nhiên tự rước nhục vào thân. Quân Khương Lâm này quả nhiên đúng là sao chổi trong truyền thuyết! [Xui xẻo:88: ] Dính vào sẽ không may a, tựa như chính mình, mặt mũi coi như mất hết, cái gì cũng không còn, hơn nữa cũng bởi vì Quân Khương Lâm đắc tội với Nguyệt nhi, cho nên tất cả thực sự là tự mình làm khổ mình a! 

Trên mái Nghê Thường các, một thân ảnh nhỏ bé nhìn theo đám người nhị hoàng tử rời đi, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng lẩm bẩm: "Dưới tình huống như vậy ngươi cư nhiên vẫn còn cố kỵ cái gì mà không ra mặt. Ta bị Quân Khương Lâm làm cho nhục nhã, ngươi lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng đã bỏ qua cho hắn. Nói rõ ra là sợ ta làm ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi, đã như vậy lúc trước ngươi còn trêu chọc ta làm chi? Định để ta làm một người phụ nữ không danh không phận ẩn dật cả đời của ngươi sao?" Trong mắt nhân ảnh này b ắn ra lãnh mang, Nguyệt nhi cô nương cắn răng nói tiếp: "Ngươi đã kiêng kỵ thế lực của Quân Chiến Thiên không dám ra tay, vậy chẳng lẽ ta không biến xuất thủ sao? Quân Khương Lâm! Hôm nay bị nhục nhã như vậy, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!" 

Màn đêm dần dần buông xuống, Nguyệt nhi cô nương nhẹ buông tay một con bồ câu đưa tin bay vút lên trên không trung. 

Xa xa trong bóng tối, một bóng đen im ắng nhanh như tia chớp bay ra, lộn mấy vòng đột nhiên "Xoát" Một tiếng phóng lên đ ỉnh lầu. Một chiếc lưới lớn đen tuyền hầu như lẫn trong bóng đêm được tung ra, trong chớp mắt chụp lấy con chim bồ câu kia. 

Hắc y nhân khom người xuống, cấp tốc xoay người bay vút lên ẩn vào trong bóng tối. 

Đêm khuya trong Nhị Yếu Tử phủ. 

Đồng dạng cũng có bồ câu hắc sắc giương cánh bay lẫn trong bầu trời đêm, chớp mắt đã biến mất. Thành Đức Thao đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt âm hiểm, cười nói: "Quân Khương Lâm, mặc kệ ngươi là hậu nhân gì của Quân gia thế nhưng hôm nay người dám vũ nhục ta, vậy thì đừng mong sống được qua ngày hôm nay, giết ngươi, mọi người cũng chỉ nghĩ đó là do ba vị hoàng tử hạ thủ, cũng chẳng ai lại đi hoài nghi ta! Huống chi người xuất thủ cũng không phải là Thành gia ta, hắc hắc hắc."