Quân Lâm Binh Vương

Chương 233




Chương 233

Hiển nhiên, thế giới son phấm này cũng có rất nhiều truyền thuyết, nào là tài tử giai nhân, nào là thanh lâu nữ tử tài ba, đa tình, rồi thì nơi này xuất hiện bao mối tình đẹp thủy chung sắt son cuối cùng đi tới hôn nhân…Nhưng nói chung truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi!

Truyền thuyết lúc nào cũng rất đẹp, chỉ tiếc là sự thật lại rất tàn khốc, rất nhiều kẻ môn sĩ dung mạo tuấn nhã, phúc có tài có, làm ra một bộ phong lưu văn nhã đi tới đây nhằm tìm một lại một đoạn tài tử giai nhân như trong giai thoại, lòng tràn đầy ước muốn có thể gặp được một vị hồng nhan tri kỉ dung nhan mĩ miều vừa gặp mình đã yêu.

Hơn nữa còn huyễn hoặc chính mình nhờ vào tài hoa cộng với khuôn mặt tuấn lãng sẽ được ăn cơm chùa hưởng phúc nhờ các nàng…

Nhưng đáng tiếc, đáng thương thay cho mấy kẻ khờ khạo này đến khi bị lột s@ch tiền rồi để người ta ném đi, thậm chí còn bị dọa ném vào trong lòng Linh Vu hồ, đến lúc đó mới tỉnh ra.

Truyền thuyết cố nhiên là có nhiều người mơ ước thế nhưng không có đủ bạc, mà cứ làm theo mấy câu truyện trong truyền thuyết cũng chỉ là vớt trăng dưới nước mà thôi, hơn nữa nếu bị ném xuống hồ đúng là một nỗi nhục lớn. Bọn họ cũng không suy nghĩ lại xem thanh lâu là chỗ nào? Vì đàn bà mà bị như thế thật không đánh! Thanh lâu chính là nơi kiếm tiền! Nam nhân đã đi tới thanh lâu lại còn đòi thủ thân như ngọc quả đúng là chuyện buồn cười, làm như mình là một bộ tình thánh thật đúng là không bằng kỹ nữ lập bài vị trinh tiết! Khiến người ta nghĩ đến là cảm thấy buồn nôn!

Nhìn qua thế gian ấm lạnh của nữ nhi thanh lâu, sao lại không thấy tài tử tao nhã chỉ là chiêu bài bên ngoài…Ẩn dấu bên trong là bao nhiêu sự xấu xa đây?

Vẫn biết là mộng thế nhưng vẫn có lắm kẻ đến tìm vui!

Chẳng trách Hồ Đường Nguyên từng nói: chứng kiến cảnh bại hoại chỉ muốn rút đao chém một nhát cho chết, nhưng chứng kiến ngụy quân tử phải hành hạ, hành hạ cho đến khi tinh thần của hắn suy sụp cũng không giải được nỗi hận trong lòng ta!

Lời ấy khiến ta rất tâm đắc!

Quân Khương Lâm âm thầm tán dương, hắn ẩn mình dưới một gốc cổ thụ lặng lẽ như cỏ trước gió, rõ ràng là một người còn sống nhưng lại không thể thấy bóng dáng của hắn, tựa hồ bất cứ thứ gì hắn cũng có thể lợi dụng để ẩn thân vậy, trên suốt đoạn đường theo tới đây, chớ nói là ba tên sát thủ phía trước, mà ngay cả người đi đường cũng không ai chú ý đến hắn.

Chỉ thấy ba tên sát thủ phía trước, bây giờ lại làm thành bộ dạng sắc dục thiêu tâm, trông cực kỳ hào phóng, lần lượt đi vào một tòa hoa lâu các bên Linh Vụ hồ.

Sau khi bọn họ đi vào, một chiếc thuyền hoa từ vùng phụ cận chậm rãi tiến đến, sau đó dừng lại trên mặt nước lặng im bất động cạnh hoa lâu các.

Quân Khương Lâm trong lòng vừa động, hắn nhìn một hồi, lên ban công bên ngoài chiếc thuyền, dường như bọn họ đang chờ tiếp một vị khách đặc biệt nào đó thì phải, trông có vẻ kỳ lạ, hơn nữa, ba người kia tựa hồ đã lên thuyền, có mấy tên hộ vệ lại đang dựa cạnh lan can thuyền hoa, bọn họ đang quay mặt về phía Quân Khương Lâm, cũng quá khéo đi? Quân Khương Lâm cắn răng định đánh cuộc một phen!

Một trận gió nổi lên, cỏ lau rậm rạp trên mặt nước bỗng nhiên rung rinh, trong ánh hoàng hôn càng thêm lung linh mờ ảo, có vẻ như tất cả khung cảnh này đều không phải là thật.

Quân Khương Lâm thừa cơ hội này liền động thân, thân thể chập chờn hướng tới mạn thuyền, hắn dùng lực nhún nhẹ một cái liền bay xa hơn mười trượng, mượn một gốc cây to bên bờ hồ ẩn nấp, tiện tay chặt hai cây cỏ lau cầm lấy, sau đó vô thanh vô thức lặn xuống nước, động tác rất nhẹ nhành, mặt nước cũng không có động tĩnh gì, điều này có thể thấy rõ Quân đại thiếu gia gần đây có tiến bộ không nhỏ so với hơn nửa tháng trước.

Chậm rãi lặn dưới đáy hồ, Quân Khương Lâm vừa mở mắt ra nhìn, trước mắt là mộ mảnh xanh lam, hắn phân rõ phương hướng sau đó nhẹ nhành lướt đi, hướng về phía thuyền hoa. Không bao lâu sau, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, biết là đã tới đáy thuyền rồi, Quân Khương Lâm không phát ra một tiếng động lướt tới, một tay chặt chẽ bám vào đáy thuyền, hắn dồn chân khí vào cây cỏ lau đang ngậm trong miệng phun ra, nhành cỏ đã cắm ngập một đốt ngón tay vào đáy thuyền, một cỗ không khí trong lành nháy mắt truyền tới phế quản.