Quân Lâm Binh Vương

Chương 166




Chương 166

Nếu chúng chưa đã tay, thì đẩy thêm người ra cho chúng giết! Quân lão công gia, ta sẽ chống mắt mà coi ngươi phải thu thập tàn cục thế nào? Đại nghịch tạo phản, tội to bằng trời, dù triều thần sợ oai lão mà bỏ qua, nhưng Hoàng thất há dễ dàng như vậy sao?

– Được! Nếu như vậy, chúng ta nghe theo ngươi! – Gã áo trắng gật đầu nói vẻ bất mãn – Tiểu sư đệ, khi nào có thời gian ngươi nên trở về sư môn một chuyến. Sư phụ… sư phụ rất không yên lòng về ngươi!

– Nhất định rồi, sư huynh yên tâm! – Lý Du Nhiên cười cười đi ra ngoài.

Bùmmmmmm!

Một trái hỏa tiễn đột ngột nổ tung, không trung tức thì tràn ngập muôn ngàn tia sáng, rực rỡ vô cùng. Tiếng nổ vừa vang lên, đám người áo đen đồng loạt rút lui như thủy triều xuống, trong nháy mắt đã rời khỏi chiến trường, tan biến vào màn đêm vô tận…

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa từ bốn phía bỗng dội lên như sấm sét, hàng ngàn thiết kị tràn đến như nước lũ, quân dung nghiêm chỉnh, sát khí ngút trời, chỉ vài hơi thở đã bao vây Lý phủ trùng trùng điệp điệp, một con ruồi cũng không lọt!

Ầmmmm!

Đại môn Lý phủ vỡ tan, Quân Chiến Thiên mặt đằng đằng sát khí, hùng hổ bước vào. Trên thân lão, ánh sáng màu xanh đặc trưng của Thiên huyền khí bừng lên chói lọi. Rõ ràng với thân phận của mình, lão tin rằng có cho thêm vàng Lý gia cũng không dám động thủ, nhưng cẩn thận vẫn hơn, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, cẩn cẩn trọng trọng mới là người đại thọ. Bên cạnh lão, hai đội tinh binh nối đuôi mà vào, đao kiếm tuốt trần lóe sáng dưới ánh đuốc đêm.

– Tất cả người trong Lý gia mau lăn ra đây cho lão tử! Thích khách xuất hiện, lục soát toàn thành! – Quân lão gia tử đề khí rống lên, âm thanh vang xa đến vài dặm.

– Ô, thì ra là Quân lão huynh thân chinh đến đây, thật là hân hạnh, hân hạnh cho kẻ hèn này! – Thái sư Lý Thượng từ trong đại sảnh bước ra đón, mặt mũi tươi cười đầy vẻ thân thiết. Lão sải những bước dài dễ đến bằng hai lần người khác, điệu bộ vồ vập gấp gáp như đi gặp lại người anh em ruột thịt bị thất lạc đã bao năm trong chiến loạn.

Quân Chiến Thiên nhăn mặt:

– Lý thái sư, tốt nhất là ngươi nên quản giáo người trong nhà cho chặt. Hôm nay công chúa Linh Mộng điện hạ bị ám sát, Quân mỗ lãnh trách nhiệm truy tìm bọn to gan đó về quy án nên không thể nể tình riêng, nếu gây ra điều gì không phải với Lý phủ ngươi thì cũng là điều khó tránh khỏi! – Vừa nói, lão vừa vung tay – Người đâu, lục soát!

– Khoan! – Lý Thượng râu tóc dựng đứng, bộ dáng ôn hòa thân thiết lúc nãy bay mất sạch sẽ, lão lớn tiếng: – Quân lão công gia, ngươi tuy là Chủ tướng của quân đội bản triều, mang danh Công tước, tất nhiên là quyền cao chức trọng, nhưng bản thân Lý mỗ cũng là Thái sư đương triều, mang hàm Nhất phẩm, là Công tước đế quốc chẳng kém gì ngươi! Nếu không có Thánh chỉ viết tay của Hoàng đế bệ hạ, kẻ nào dám làm càn ở đây?

Quân Chiến Thiên cười lạnh, ánh mắt lóe lên quyết liệt, chậm rãi nói:

– Thái sư, ý của ngươi là chỉ cần mang hàm Nhất phẩm, quyền cao chức trọng thì có thể thoải mái chứa chấp thích khách phải không? Lục soát cho ta! Kẻ nào to gan cản trở, gi3t chết tại chỗ!

Lập tức, mấy trăm binh lính phía sau tràn vào, nhằm hướng các cửa phòng trong Lý phủ lao tới. Lý Thượng giận run người, thét lên:

– Quân Chiến Thiên, ngươi dám tự tung tự tác, làm việc lộng quyền, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?