Quân Lâm Binh Vương

Chương 1255




Quân Tam gia nửa đời người tham gia chiến trận, từng suất hơn mười vạn binh tung hoành thiên hạ. Nhưng hôm nay tình hình thảm bại như vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy! Căn bản đây không phải là những binh lính bình thường có thể tham gia chiến đấu!

Mỗi người tham gia chiến đấu ở đây cho dù chỉ là vật hy sinh cũng là cao thủ trong quân đội bình thường. Giống như mấy chục vạn cao thủ hợp lại cùng nhau chém giết dù so sánh với mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn đại quân bình thường của mấy quốc gia cùng nhau chém giết còn thấy rung động hơn nhiều!

Quân Vô Ý liếc mắt một cái liền kết luận: Chiến tranh như thế này không nên tồn tại ở nhân gian! Tình hình chiến tranh trước mắt như vậy, đừng nói là chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng không thấy lại được nữa.

Giữa chiến trường, "Tàn Thiên Phệ Hồn" thuộc hạ của Ưng Bác Không dẫn đầu, cố gắng thu gặt lấy sinh mệnh người dị tộc. Một hướng khác, Lãnh Ngạo cùng Bách Lý Lạc Vân dẫn theo sát thủ, không tiếp tục ẩn thân ám sát quân địch nữa mà nhảy thẳng ra trước mặt đối giết!

Sát thủ Chí tôn Sở Khấp Hồn không biết từ khi nào đã cùng bọn họ tụ họp, chỉ giết phân đội nhỏ, nhân số tuy không nhiều lắm, nhưng như một thanh trùy bén nhọn thẳng đứng, tả xung hữu đột, không gì cản nổi!

Không ngừng có tiếng rống to từ Đại lục truyền đến rồi lập tức có huyền giả đại lục lao tới. Căn bản là không nghỉ ngơi mà phải trực tiếp gia nhập cuộc chiến!

Lặn lội đường sá xa xôi vất vả, vốn sức mạnh không bằng, gấp rút đưa đến rất nhiều dũng sĩ tiếp viện xông vào chiến trường. Liền tức chết. Nhưng kẻ đến sau đều không chút sợ hãi, không chút lưu luyến gào thét thật lớn xông lên phía trước…

Không vì lưu danh sử sách, không vì công danh huy hoàng, chỉ vì tận lực với cái đại lục này. Cho dù bọn họ có chết đi, nhưng bọn họ từ đầu đến cuối đã từng chiến đấu, đã từng sống…

Nửa canh giờ nháy mắt đã trôi qua. Quân Vô Ý vung tay lên, ba vạn trung quân điên cuồng hô lớn, cấp tốc vọt vào chiến trường. Dưới quân lệnh nghiêm khắc của Quân Vô Ý, thiên phạt chiến sĩ, lập tức gia nhập chiến trường tạo thành một làn sóng cực lớn đánh vào, phá hoại đại quân dị tộc nặng nề!

Trên chiến trường, tiếng hò hét ngày càng kịch liệt, khí thế hừng hực!

Phía sau, xa xa, bóng người trùng điệp, ào ào đánh ra từ phía đại lục. Trong vòng nửa canh giờ lại có tới mấy nghìn người đuổi tới, gia nhập vào chiến trường. Người gấp rút tiếp viện là các gia tộc phụ thuộc Tam Đại Thánh Địa.

Advertisement

Bên trong cuộc chiến này không sợ lỡ tay làm tổn thương người khác. Bởi vì đối với quân địch, hình thái của ta rất dễ dàng nhận ra! Bộ dạng dị tộc nhân cùng người đại lục thật sự không giống nhau. Cho nên nhìn thấy giống mình đúng là chiến hữu. Ngược lại không giống thì dĩ nhiên là kẻ địch…

Lại nửa canh giờ nữa, tổng cộng hai bên đã thiệt hại vô số. Quân Vô Ý đang muốn phát lệnh khiến thực lực cơ bản đã khôi phục tốt rồi, phía sau lại phát động tổng tiến công. Lại nghe được tiếng rung động vang lên từ hướng đại lục, giống như có thiên quân vạn mã cùng nhau ùa đến.

Quân Vô Ý trong lòng rung động, tạm thời không phát động hiệu lệnh tiến công.

Nhưng lại thấy tinh kỳ phấp phới, tính ra có vài con kiện mã đồng thời lao ra, phía sau, chi chít đại quân! Dẫn đầu là hai người râu bạc trắng tung bay, ánh mắt sắc bén. Một vị cưỡi trên một con ngựa vẻ mặt dữ tợn, râu mép như lang như cọp …

Đúng là Độc Cô Tung Hoành! Tên còn lại là Mộ Dung Phong Vân.

Quân đội viện quân đến từ Thiên Hương đế quốc cũng đã tới!

Advertisement

Lúc này nhìn thấy cố nhân, hai bên đều vui mừng khôn xiết. Nhưng mọi người không kịp hàn huyên, lập tức hỏi tình hình chiến đấu.

Độc Cô Tung Hoành và Mộ Dung Phong Vân một đường mà đến, trên đường gia nhập, cao thủ vô số. Ngay cả mấy quốc gia do Huyền Giả tạo thành liên quân, nửa đường cũng đã gia nhập đội ngũ này. Cộng lại tổng quân số lên đến gần mười vạn quân!

Toàn bộ đại lục có thể nhanh chóng tụ tập lại thành một đội ngũ hùng mạnh như thế đã không dễ!

Độc Cô Tung Hoành thiết diện vô tư, già nhưng vẫn cường mãnh… Dọc đường đến đây, mấy vạn con kiện mã đều mệt chết!

Trước mắt binh hung chiến nguy nhưng cũng không để cho mọi người khách sáo, tự ý chuyển sang chủ đề chính!

- Để đội thư ba của ta xông lên trước!

Quân Vô Ý nắm thời cơ:

- Hai vị thúc phụ nhanh chóng ra lệnh toàn bộ đại quân nghỉ ngơi… Một canh giờ sau, chuẩn bị phát động quyết chiến! Cần phải đem toàn bộ dị tộc nhân ở lại đây! Làm như thế có thể một lần mà suốt đời nhàn nhã!

- Được! Cứ quyết định như vậy đi!

Độc Cô Tung Hoành cùng Mộ Dung Phong Vân hai người đều già đời trong chiến trận, tự nhiên bây giờ không phải là lúc giả vờ khách khí. Một lời đáp ứng xuống dưới.

Quân Vô Ý rung chiến kỳ, tiếng trống rung động. Cuối cùng một đợt Thiên Phạt liên quân đội ngũ gần năm vạn người đồng thanh hét lớn một tiếng, đồng loạt xông tới. Bọn hắn cũng đã nghỉ ngơi một canh giờ, thể lực có lẽ đã khôi phục hoàn toàn.

Mà bên ngoại tộc lần này số người tham chiến tuy nhiều, nhưng đều luôn luôn trong tình trạng chiến đấu, từ đầu đến cuối sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi.

Nhánh quân lực này một khi đã gia nhập chiến trường, lực tấn công có thể nói trước nay chưa từng có. Không ngờ thế như chẻ tre liên tục đánh tan hơn mười đội ngũ ngoại tộc. Dọc đường chiến kỳ tung bay, trực tiếp tiến thẳng đến vị trí trung ương!

Trên bầu trời một tiếng cao ngất thét dài. Một bọn thân thể to lớn,chen gió cưỡi mây ngang nhiên hạ xuống. Bát đại chí tốn đứng đầu là Vân Biệt Trần cùng không hẹn mà liên hệ với nhau, trực tiếp tham gia chiến cuộc, bắt đầu chém giết!

Hướng Đại lục người hô ngựa hý, Quản Đông Lưu cha của Quản Thanh Hàn dẫn đầu toàn bộ chiến sĩ, lúc này cũng chạy tới!

Còn có…

Bên Đại lục quân binh ngày càng nhiều mà bên ngoại tộc chết một người là bớt một người… Cuộc chiến lúc đầu không có chút hi vọng thắng lợi trong lúc vô tri vô giác một lần nữa lại bắt đầu nghiêng về một phía…

Quân đại thiếu gia mắt thấy nỗi lo về sau đã được giải quyết. Trực tiếp lao đến chống lại ba vị Thánh Quân còn lại của dị tộc nhân! Lúc trước hắn cũng tiêu phí không ít lực lượng mới khiến cho ba tên tụ tập cùng một chỗ để tự mình đối phó.

Nói đến phương pháp cũng đơn giản, vốn là đuổi theo đến tận cùng, khiến cho hắn không ngừng cầu cứu. Trong thời gian chống lại hai người, cố ý hạn chế sức mạnh. Khiến đối phương nghĩ rằng chỉ cần tiếp thêm chút sức lực là có thể thụ phục Quân Khương Lâm… Tự nhiên sẽ câu dẫn được Thánh Quân còn lại xuất thủ, chỉ cần cho bọn hắn một tia hy vọng, chắc chắn bọn hắn sẽ không từ bỏ. Cũng không phải Quân đại thiếu gia không muốn giết mà muốn giết cũng không được. Quân Khương Lâm tuy rằng có thể dễ dàng miểu sát cao thủ Thánh Quân xong nếu đối phương tự bạo Quân Khương Lâm nếu không dung Âm Dương độn thì không chết thì cũng trọng thương.

Mặt khác nếu bất ngờ nổ ra ở ở vị trí liên quân Thien Phạt dày đặc thì sẽ tạo thành một đả thương vô cùng nặng nề. đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến Quân Khương Lâm không dám áp bức quá mức ba người này. Nếu không nắm chắc một đòn chí mạng, thà rằng để trận chiến tạm thời rơi vào giằng co còn hơn.

Quân đại thiếu gia cùng ba gã Thánh Quân ngoại tộc chiến đấu cũng không có nghĩa là Quân đại thiếu gia không thể làm việc khác. Ở nơi mà Quân Khương Lâm đi qua, đều biến thành một biển lửa! Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bén vào cơ thể con người giống như là hoa tươi gặp được đất tốt cháy càng đượm.…

Cho đến bây giờ Quân Khương Lâm đã không tính nổi mình phóng ra Hỗn Độn Hỏa bao nhiêu lần nữa rồi!

Lúc kết thúc trận đánh dị tộc thống kê vị quân chủ kia tiêu diệt thực ra cũng đã đạt được gần hai vạn người!

Không còn nghi ngờ gì nữa đây là một con số lớn khác thường.

Giờ phút này, cuộc chiến đã hoàn toàn rõ ràng. Không còn băn khoan, Quân đại thiếu gia vận sát chiêu khí thế như lôi đình vạn quân nhằm vào ba vị Thánh Quân truy đuổi tới cùng!

Ba người này trước kia từng đã từng gặp mặt Quân Khương Lâm một lần. Lúc ấy bọn họ còn thầm khen Quân Khương Lâm là công tử phong độ. Nhưng giờ đây mỗi người mới biết được vị thiếu niên này có cái gì gọi là quân tử? Hắn so với ác ma còn kinh khủng hơn gấp trăm lần!

Nhất là Quân Khương Lâm vừa tranh thủ thời gian đem một đóa Hỗn Độn Hỏa nhốt vào trong thân thể của một vị Thánh Quân, khiến cho hắn trong tích tắc biến thành một luồng không khí thì hai vị Thánh Quân kia mới tỉnh ngộ ra!

Người mà lão Đại dẫn đi vỗn không phải là chính chủ!

Chính chủ thật sự không ngờ là kẻ thoạt nhìn có vẻ vô hại mở miệng là trách trời thương dân đầy một vẻ thuần khiết này!

Việc này khiến hai vị Thánh Quân khi hiểu ra trong lòng sụp đổ ngay tại trận!

Tại sao có thể như vậy? Đúng là quá vô sỉ, quá hèn hạ!

Chính là cái thứ này, lúc ấy một luồng lửa màu đen tiêu diệt hơn một vạn vị Thánh Hoàng, sau đó vẻ mặt lại giả vờ nhân từ cùng quân tử phong độ khuyến khích người khác tiến đến phương Bắc. Chính hắn sẽ ở lại nơi này.

Thẳng thắn mà nói là do Thần Tộc phán đoán sai lầm. Cuối cùng làm cho thế trận ngày càng lụi bại!

Hai bị Thánh Quân phẫn nộ không thôi.

Bốn cái đầu cùng thét lên chói tai:

- Là ngươi! Hóa ra là ngươi! Hóa ra ngươi chính là~~

Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói:

- Có thể không phải là ta! Các ngươi đang gọi thứ đồ chơi gì sao? Hỗn tạp chính là hỗn tạp, ngay cả đến lời nói cũng không hoàn chỉnh!

trong lòng bàn tay ngọn lửa màu đen như ẩn như hiện.

Hai vị Thánh Quân liếc mắt một cái nhìn theo ngọn lửa màu đen kia, lập tức liều mạng né tránh. Quân Khương Lâm lại bổ vào một chưởng trên bả vai một vị Thánh Quân, hắn lập tức bị đánh té ngã. Sau đó đã bị Quân Khương Lâm đá lên một cước.

Một trận giống như cuồng phong bạo vũ nện xuống, hai vị Thánh Quân rốt cục không chịu đựng nổi!

Chúng ta đánh không lại ngươi, chúng ta thừa nhận!

Nhưng không phải là chúng ta không có bản lĩnh lôi kéo ngươi cùng chết!

Hai người nhất niệm tương thông đồng thời đỏ tròng mắt liều mạng giống như Cố Hàn hoàn toàn không tránh không né. Hai người đồng thời cố gắng quên mình hướng Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng, giả vờ liều lĩnh, gào khóc xông tới.

Nhìn qua bên ngoài, ba người đều nghiến răng nghiến lợi không tiếc bộ dạng cùng chết!

Gần!

Gần!

Khoảng cách rất gần rồi!