Quân Lâm Binh Vương

Chương 1249




Chỉ cần đối mặt một mình Cửu U Thập Tứ Thiếu, Sang Thượng Bắc Đảo đã không mấy chắc thắng. Huống chi còn thêm một vị Thánh Quân Tứ Cấp Quân Khương Lâm! Còn có thêm một con át chủ bài Thánh Quân Cổ Hàn ở bên dưới như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể trợ giúp...

Trận này còn đánh sao?

Mắt thấy chuyện không thể làm, suy nghĩ chớp nhoáng vụt qua, liền đem báo thù biến thành khiêu chiến. Vốn dĩ hắn cũng không hy vọng quá vào lần khiêu chiến này có thể thành công. Nếu là đối phương quyết liệt muốn động thủ, vừa hay, đành phải liều mạng chạy trốn thôi.

Nhưng lại không nghĩ rằng đối phương có thể cuồng ngạo một lời đáp ứng...

Này thật đúng là thu hoạch lớn ngoài ý muốn nha!

Cửu U Thập Tứ Thiếu và Quân Khương Lâm làm sao lại không muốn đem sáu người này diệt gọn ở đây? Nhưng ý nghĩ này dạo một vòng trong đầu, cuối cùng vẫn là bỏ qua.

Nơi này thật sự quá gần chiến trường chính, cấp độ cường giả giống như bọn họ một khi khai chiến, ắt sẽ có rất nhiều người bởi vậy mà gặp vạ lây.

Hơn nữa, sau lưng đối phương lại có thể còn có cái gì, Đại năng nhân gì đó...

Đây mới thực sự là cá lớn nha!

Nếu là có thể khiến cho bọn họ chủ động đứng ra, vẫn còn hơn để cho bọn họ lén lút chờ thời cơ mà đánh lén!

Cho nên hai người không hẹn mà cùng định ra kế hoạch: bắt vua trảm thủ như vậy!

Advertisement

Xử lý xong cái đầu của tên Đại năng nhân gì đó bên kia, vậy thì trực tiếp hết thảy PK(đồ sát)!

Ân, kế hoạch của thủ lĩnh ngoại tộc Sang Thượng Bắc Đảo vừa hay cũng giống như vậy: bắt vua trảm thủ!

Hai bên đều ý thức được tầm quan trọng của việc chém đầu.

Chiến lược được áp dụng là hoàn toàn giống nhau. Thậm chí hành động cũng giống như vậy.

Tất cả mọi người một bụng mưu ma chước quỷ...

Nhưng, kết quả lại nhất định phải có người vui có người buồn...

Nét mặt Sang Thượng Bắc Đảo hoàn toàn giận dữ, kì thực trong lòng âm thầm mừng rỡ. Tự biết rốt cục đã câu được cá lớn, có thể nhất lao vĩnh dật(*) giải quyết phiền toái, nên dẫn đầu bay vút đi. Cửu U Thập Tứ Thiếu không nhanh không chậm khoanh tay theo sau.

( nhất lao vĩnh dật(*): Một lần vất vả cả đời vô lo)

Advertisement

Cửu U Thập Tứ Thiếu và cả Quân đại thiếu gia trong lòng đều là tràn đầy hưng phấn. Hôm nay liên thủ phá vạn quân, cũng có thu hoạch phong phú, lại còn câu đươc cả con cá Vua của đối phương nữa...

Sang Thượng Bắc Đảo làm sao cũng không ngờ rằng, hắn lại có thể thật sự thành công đem người mạnh nhất của Huyền huyền dẫn về chỗ Đại năng nhân của Ngoại tộc. Càng không thể tưởng được, người hắn muốn dẫn đi nhất, kỳ thật là vị thiếu niên Phong Thần tuấn tú Thánh Quân Quân Khương Lâm, một thân áo trắng bên cạnh. Thế nhưng cuối cùng còn lại câu được người khác, còn lại là một phần tử kh ủng bố nguy hiểm và lợi hại hơn nữa...

Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không ngờ tới, hắn nghe người ta nói tới " Đại năng nhân", thì cho là một người nào đó. Vì thế cực kỳ hứng thú muốn đi, trăm triệu lần không thể ngờ tới đối phương thật ra là ba người. Hơn nữa ba người đều là " Đại năng nhân" chân chính...

Còn về ba vị " Đại năng nhân" kia, cũng chưa từng nghĩ tới, người mà bọn hắn muốn dẫn đến là cao thủ đại lục, nhưng người được dẫn tới này là một tên Cửu U Ma thần!

Bởi vì vô số những điều không ngờ được này, cuối cùng hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, hóa ra một chiến cuộc u mê!

Nhưng tầm quan trọng của trận chiến này, cùng với ý nghĩa trọng đại, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng sâu sắc.

Đầu lĩnh Sang Thượng Bắc Đảo vừa đi, sáu vị Thánh Quân còn lại bên ngoại tộc trong nháy mắt liền hạ xuống. Bọn hắn đâu có ngốc, lão Đại đi rồi, chiến cuộc phía dưới còn cần bọn họ chỉ huy mà.

Không nói những cái khác, chỉ riêng tiểu gia hỏa xinh xắn kia, thoạt nhìn cười híp mắt, cả người vô hại, nhưng người ta chính là đỉnh phong Thánh Quân Tứ Cấp. Nếu là một khi trở mặt, xử lý hai ba người trong số họ tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì.

Quân Khương Lâm cười híp mắt nhìn thấy sáu người này đi xuống, chẳng những không ngăn cản, mà còn vui vẻ nói với theo một câu:

- Chư vị, khó được tập hợp như vậy, không bằng chúng ta lại tán gẫu thêm một hồi đi?

Lời này chưa nói ra còn tốt, mà lúc vừa nghe thấy, sáu người đi lại càng nhanh hơn. Tán gẫu với ngươi? Tán gẫu cái gì đây? Vạn nhất trò chuyện tới trò chuyện ngài lui, nhắc tới mấy câu lão nhân gia ngài nghe không lọt tai mà phật ý... Thì chúng ta đã có thể đem cái mạng già này tán đến mất luôn rồi. Chúng ta cũng không phải là đỉnh phong Thánh Quân Tứ Cấp như ngươi a...

Kỳ thật Quân đại thiếu gia làm sao lại không muốn thừa cơ xử lý bọn hắn, một mẻ hốt gọn. Có điều lúc này thật sự là hữu tâm vô lực, lực bất tòng tâm. Hai lần mở ra đại động vừa rồi, đã cố hết sức. Vốn đã tiêu hao gần hết tâm lực để điều động toàn bộ linh lực khống chế Hỗn Độn Hỏa trong phạm vi lớn. Lúc sau lại phát huy cực hạn Thổ chi lực, còn phải khống chế cả quá trình dư âm xung kích sau khi hơn bốn nghìn Thánh Hoàng tự bạo. Quân Khương Lâm cho dù chưa tổn thương thân thể, linh lực cũng đã được bổ sung, nhưng tâm lực tiêu hao cũng khó có thể nhanh chóng khôi phục. Cho tới bây giờ tâm tình còn bị dao động ít nhiều. Nếu là mạnh mẽ ra tay, chưa hẳn có thể hạ được

Quân đại thiếu gia đã tính toán rất kỹ, ý đồ giả dạng một người vô hại, dùng mấy lời ngon ngọt níu chân mấy tên kia. Chỉ cần kéo dài thêm nửa canh giờ, đến lúc mình có thể khôi phục được một nửa trạng thái ban đầu, lúc đó là có thể miệng rộng mà cắn nuốt, đại khai sát giới rồi. Lại không ngờ rằng bọn người kia lại chẳng có tên nào ngốc, bàn tính như ý đương nhiên cũng gõ không vang rồi…

Đỉnh phong cường giả đụng độ giữa không trung đến đây xem như đã qua một đoạn thời gian rồi!

Phía dưới, hai bên nhân mã cũng sắp chính thức giao chiến.

Đại quân bên ngoại tộc dưới sự suất lĩnh của một vạn danh chính quy Thánh Hoàng, giống như gió xoáy quanh co trong vòng sáu trăm dặm, mà ló đầu ra tại bên kia. Cách đó mấy trăm dặm, cũng có ngoại tộc quân kỳ đang phấp phới!

Đúng là ý muốn tiến công từ hai mặt!

Bảy nghìn chiến lực phía Tam Đại Thánh Địa, ở trong tay Mạc Vô Đạo, đang chờ tam Đại Tông Chủ suất lĩnh, đồng dạng giống như phi vân thiểm điện, tiến về phía trước. bảy nghìn người này, có thể nói đã là chiến lực cuối cùng cũng là chiến lực tinh nhuệ nhất mà Tam Đại Thánh địa có khả năng xuất ra.

Bên đó, chính là chủ lực tiến công của dị tộc nhân! Còn về số ngoại tộc thảo đội ở mặt khác thì do liên quân Thiên Phạt, Tà Quân phủ ứng phó.

Chỉ còn trên dưới một trăm trượng, hai bên sẽ chân chính tiếp xúc rồi.

Khoảng cách trên dưới một trăm trượng này đối với cao thủ đứng đầu hai bên mà nói, thì chẳng qua là quang cảnh trong nháy mắt.

Ở khoảng cách này, những người đứng đầu tiên ở hai bên đội ngũ cũng có thể tinh tường thấy được binh khí loé sáng. Mọi người đều biết, binh khí trong tay địch nhân kia rất có thể ở ngay sau đây sẽ cắm phập lên người mình, cũng có thể cắt bay đầu mình! Cũng như vậy, binh khí trong tay mình, cũng sẽ uống no máu tươi của địch nhân!

Lần này cường thế đột phá, có thể nói là lần tiến công sắc bén nhất của dị tộc nhân!

Cũng là một trận chiến thảm thiết nhất!

Mất đi Cửu U Thập Tứ Thiếu hiệp trợ, Quân Khương Lâm muốn tiếp tục lấy Hỗn Độn Hỏa phạm vi lớn sát thương địch nhân đã không có khả năng, đồng dạng, không có chuyện trước tích tụ, không có chưa từng có cự bạo phát lực đánh vào làm phụ, cho dù phát huy Thổ chi lực, cũng không có thể tạo thành phía trước kinh người hiệu quả! Hiện tại cũng chỉ còn cách đứng nhìn sự thật tàn khốc mà thôi.

Đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng thét dài lợi hại. Một đạo bóng trắng giống như cầu vồng kinh thiên chợt lóe tới. Giống như sao băng nện vào dị tộc nhân chiến đội, ầm ầm hạ xuống trong nháy mắt, một tiếng vang thật lớn cao ngất bùng nổ, hơn mười Thánh hoàng cao thủ chân tay hoảng loạn ngã bay ra ngoài cả người đẫm máu tươi.

Đạo bóng trắng kinh hồng ấy lúc này giống như gió xoáy nhanh chóng lao tới, những nơi đi qua thế như chẻ tre. Vô số thân thể hai đầu bị hắn đụng cho bay lên, miệng phun máu tươi chân tay loạn xạ văng ra xa.

Chỉ trong nháy mắt, đội hình chóp nón lúc đầu của dị tộc nhân đã bị hoàn toàn đánh tan!

Đạo kinh hồng bạch ảnh kia, chính là Cổ Hàn ra tay!

Vị cường thế Thánh Quân này ra tay, hiệu quả thực kinh người, nháy mắt đã làm náo loạn đội hình của dị tộc nhân. Vốn tưởng thời cơ chần chừ lại có thể nói vừa đúng!

Cổ Hàn vốn dĩ định chờ Sang Thượng Bắc Đảo, nếu có thể kéo kẻ địch này một nhát lên đường, là lý tưởng nhất. Nhưng Cổ Hàn cũng hiểu được, đối phương bây giờ đã đạt trình độ Thánh Quân Tứ Cấp, mà sau khi mình rớt xuống một cảnh giới, hiển nhiên đã không còn là đối thủ của hắn. Mà còn điểm quan trọng hơn nữa, Sang Thượng Bắc Đảo bởi vì dụ dỗ Cửu U Thập Tứ Thiếu, đã không còn tham gia trận chiến này nữa.

Còn về số đỉnh phong chiến lực ngoại tộc còn lại, thì cường giả Thánh Quân, Quân Khương Lâm và Mai Tuyết Yên hoàn toàn có thể ứng phó. Cho nên Cổ Hàn tiếp tục không hề cố kỵ, ngang nhiên ra tay. Lúc này, nhiệm vụ duy nhất của hắn cũng chỉ là dùng hết khả năng sát thương càng nhiều sinh lực ngoại tộc càng tốt.

Bằng khả năng tối đa của mình, tạo thành lực sát thương lớn nhất đối với chiến đội hơn một vạn Thánh hoàng cao thủ trước mặt, chính là nhiệm vụ duy nhất của Cổ Hàn!

Chẳng sợ vì vậy mà tra giá bằng cả tính mạng của mình!

Ngay trong lúc đội hình đối phương tán loạn, bảy nghìn tinh nhuệ phía bên Tam Đại Thánh địa tựa như một cương đao bén nhọn, xông lên theo lỗ hổng mà Cổ Hàn đã tạo ra, đâm vào thật sâu!

Một khi đã tiến vào, tức thời nổi lên đầy trời huyết vũ!

Một trận chiến này, so sánh thực lực của hai bên thì cực kì không cân bằng. Phía bên Thánh địa bị vây lại, đa phần yếu thế! Không chỉ có chênh lệch về số lượng, mà trong hơn vạn người chiến lực bên ngoại tộc, kẻ có được thực lực chí tôn thiên nhẫn Thánh Tôn, cũng có khoảng một hai trăm người. Những người khác, ít nhất cũng đạt tới là tu vi cấp Thánh Hoàng.

Mà chiến lực phía bên Thánh Địa thì lại không được hùng hậu như vậy, đại bộ phận bảy nghìn tinh nhuệ vẫn là Thánh Giả, thậm chí còn có một số người chỉ có được cấp bậc Tôn Giả. Trừ phi Thánh địa còn có được cường giả trên cấp Thánh Tôn cộng thêm khoảng hơn bốn mươi người có thực lực như Cố Hàn làm chủ lực đột kích thì mới có thể áp trận, còn không, hai bên căn bản là khó có thể ngang bằng.

Chính vì bên dị tộc nhân không có cao thủ có thể so sánh với Cổ Hàn, mới tạo nên thành quả chiến đấu khiến người ta khiếp sợ sau tiếng thét doạ người của cố Cổ Hàn. Bên Thánh địa cũng theo đó mà tạm thời chiếm thế thượng phong. Nhưng theo thời gian trôi qua, người tham chiến bên phía ngoại tộc nội tình thực lực thật sự hùng hậu, không những lật lại thế cờ, mà còn dần dần hình thành ưu thế áp đảo. Bên Thánh Địa tuy rằng tạm thời còn có thể miễn cưỡng ổn định đầu trận tuyến. Nhưng bị thua cũng chỉ chuyện sớm muộn mà thôi.

Quân Khương Lâm mang theo tức giận cực kì, từ trên không trụng lao xuống cực nhanh. Thân ảnh thon gầy tựa như một luồng khí ám có hình vô chất, ở trong đội ngũ dị tộc nhân, như cưỡi gió vượt sóng mà đi tới!

Nơi hắn đi qua, hai bên đều đồng thời ngã xuống như ngả rạ.

Quân Khương Lâm ra tay mau lẹ, chuẩn xác, ngoan độc, lại sắc bén. Trong nháy mắt thân hình xẹt qua, yết hầu cao thủ ngoại tộc hai bên cạnh đã bị cắt đứt, không lệch một phân. Linh lực sắc bén tuôn vào theo miệng vết thương, tức thì làm nổ đan điền! Hoàn toàn đoạn tuyệt toàn bộ sinh cơ của những ngoại tộc cao thủ kia!

Ngay cả cơ hội để bọn hắn hóa thân thành linh loại thánh anh cũng bị triệt để đoạt đi!

Ngay cả sinh cơ cho linh hồn cũng chôn vùi theo đó.

Theo từng tiếng kiếm rít, Viêm Hoàng chi huyết lần thứ hai ngang trời mà ra, kiếm xông vào chiến cục!

Keng!

Viêm Hoàng chi huyết hưng phấn dị thường phát ra một tiếng kiếm kêu chẳng khác gì "Hỉ cực mà cuồng tiếu" (vui tận cùng là cười lớn)

Thực thiếu chút nữa vui đến điên rồi! Thân kiếm kích động đến mức run rẩy.

Mệnh lệnh mà Quân Khương Lâm truyền cho hắn là: Tiêu diệt những quái vật hai đầu kia cho ta! Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu! Còn về muốn giết như thế nào, thì tùy ngươi xử trí, ngươi cứ việc tận hứng!

Mệnh lệnh này làm cho Viêm Hoàng chi huyết luôn luôn đói khát nhưng lại chưa bao giờ thực sự được ăn no biến thành một tên khất cái bị đói đã mười mấy ngày, đột nhiên đặt mông ngồi, lại vào đúng chỗ mâm cao cỗ đầy!

Xem ra, thật đúng là hạnh phúc đến muốn chết chết cạc cạc cạc cạc...

Hạnh phúc quá đi!