Quan Kỳ Bất Ngữ

Chương 18




Lao ra khỏi bệnh viện, Tần Viêm mờ mịt chạy tới đường cái, gặp ngã tư phía trước mặt liền chạy thẳng, không mục đích, không phương hướng. Cậu nhớ tới Tạ Kỳ đã từng nói qua với cậu, đều là đàn ông thì làm sao? Tôi đã gặp qua, cũng không có gì nghiêm trọng cả.

Cậu không biết Hạ Tiểu Xuyên cũng là, người kia cùng cậu ở chung phòng ba năm, thích hút thuốc chơi máy tính, vẫn không quen bạn gái, là tên con trai với nụ cười ba phần trong sáng bảy phần lãnh đạm. Cậu nghĩ Hạ Tiểu Xuyên bất quá là thích một người nhưng không được đáp lại, cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới người đó lại là một người đàn ông.

Tần Viêm cứ thế chạy vô mục đích, chạy mãi, cũng không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi chạy đến một cái hồ chứa nước thật to phía trước. Không suy nghĩ một mạch xông vào, bác thu vé vào cửa liền ngăn cậu lại, nói phải bỏ mười tệ mua vé vào cửa. Tần Viêm sờ sờ túi tiền, tiền lẻ trong bóp đều dùng để mua hoa quả cho Hạ Tiểu Xuyên, chỉ còn lại một ít tiền xu cùng thẻ ngân hàng.

Tần Viêm nói: “Sao phải thu vé vào cửa? Cháu nhớ rõ trước kia đều là miễn phí vào mà.”

Ông bác đáp lại: “Trước kia đó là hồ chứa nước, hiện tại đổi thành công viên vui chơi giải trí, đương nhiên phải thu vé vào cửa.”

Tần Viêm ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trên cánh cổng cao to treo một tấm biển lớn đề “Thế giới nước XX”. Bây giờ không có gì là miễn phí hưởng thụ cả, bên trong hồ chứa nước đặt mấy cái thuyền cao su, liền biến thành công viên vui chơi phải thu phí.

Tần Viêm vì thế đành phải xoay người trở về. Ngoài đường cái vắng tanh, giờ đã là giữa trưa, ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt chiếu xuống phía dưới, trên đường cũng không có ai qua lại.

Cậu chạy đi quá xa, đã tới gần ngoại ô thành phố.

Cứ tưởng sẽ không thể đi thêm nữa, thế mà hai cái đùi lại giống như sinh ra là để chạy vậy. Tần Viêm giống như đang luyện chạy ma-ra-tông, dọc theo đường cái tùy tiện chạy. Khí trời nóng đến oi bức, cái áo sơ mi trên người đã sớm ướt đẫm. Sau một hồi chạy điên cuồng, trong đầu cậu chỉ còn một mảng trống rỗng.

Này là muốn chạy đi đâu? Chạy đến thành phố Tạ Kỳ sống sao? Chạy tới nói với cậu ta tôi hôm nay đã nhìn thấy một người đồng tính luyến ái, là người bạn thân ở cùng phòng với tôi ba năm nay, thầm mến một người thật nhiều năm, nhưng cái gì cũng không nhận được sao?

Xem đi, đây là kết quả của đồng tính luyến ái.

Tần Viêm nghĩ mình cũng sẽ như vậy sao? Cho dù có tránh không gặp nhau thì vẫn là thống khổ, vẫn là nhớ nhung, đều không có biện pháp dối gạt bản thân buông tha?

Cậu đột nhiên muốn biết người đàn ông Hạ Tiểu Xuyên thích kia là đang làm gì, có cái gì tốt, lại làm chuyện gì sai khiến Hạ Tiểu Xuyên kích động như phát cuồng bảo rằng anh ta đã chết.

Hôm đó thẳng đến khi bầu trời tối đen, Tần Viêm giống như một linh hồn lang thang mới trở về trường học. Dọc đường đi cậu hờ hững bỏ qua trạm xe bus, lấy ra mấy đồng tiền xu trong ví, toàn bộ nạp vào buồng điện thoại công cộng ven đường. Cậu bấm liên tục một dãy số, sau khi kết nối được lại không nói lời nào, nghe thấy đối phương “A lô” một tiếng liền vội vàng cúp máy, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, mỗi lần nhìn thấy một buồng điện thoại công cộng liền gọi một lần.

Ngay cả chính cậu cũng thấy mình điên rồi.

Sau khi gọi bốn năm cuộc, Tần Viêm không gọi tiếp được nữa, dãy số đối phương hiển thị đường dây bận. Cùng lúc đó di động trên người cậu bắt đầu không ngừng vang lên, cũng là cùng một dãy số.

Tần Viêm cầm lấy di động của mình đang phát ra tiếng chuông trầm bổng, chạy một mạch về trường học. Vừa mới bước vào cửa phòng ngủ, còn không kịp nghỉ ngơi uống nước, chuông điện thoại trên tường đã vang lên.

Tần Viêm đi qua tiếp điện thoại.

“A lô…”

“Cậu về phòng rồi sao? Thao! Người gọi điện thoại suốt cho tôi là cậu phải không? Cậu mẹ nó nói chuyện nha!” Thanh âm Tạ Kỳ nổi giận theo ống nghe truyền ra, “Gọi cho tôi lại không nói lời nào, cậu phát bệnh thần kinh cái gì? Tôi buổi chiều cũng không đi học, liên tục gọi vào di động với điện thoại phòng ngủ của cậu, cậu sao không nghe máy?”

Tần Viêm chờ hắn rống xong rồi, mới chậm rãi nói: “Tôi từ bệnh viện trở về.”

“Cái gì?” Tạ Kỳ kinh hãi, “Cậu xảy ra chuyện gì?!”

“Không phải tôi, là người cùng ký túc xá với tôi, từ lầu ba ngã xuống.”

Tạ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, mắng: “Nói chuyện rõ ràng một chút! Ban đầu tôi còn nghĩ tên nào bệnh thần kinh quấy rầy tôi, gọi tới lại không nói lời nào. Lúc sau thấy mã vùng mới giật mình, dám chắc chính là cậu! Cậu làm sao vậy? Người nọ ngã chết không? Dọa đến cậu  sao?”

Tần Viêm tay nắm ống nghe hơi hơi phát run: “Người nọ… là đồng tính luyến ái.”

“…”

“Tôi hôm nay mới biết được… Anh ta thích một người đàn ông, rất nhiều năm…” Tần Viêm cố gắng không cho thanh âm của mình phát run, “Anh ta… giống như rất hận người kia…”

“Hắn vì người đàn ông kia nhảy lầu sao?”

“Không phải…” Tần Viêm cũng không biết mình vì sao phải cùng Tạ Kỳ nói chuyện này, “Anh ta nghĩ … Người kia sớm đã chết…”

“Là vậy sao?” Thanh âm Tạ Kỳ lạnh lùng vang lên, “Cậu gọi điện thoại suốt cho tôi là bởi vì bị kích động quá lớn? Chứng kiến tận mắt đồng tính luyến ái hành vi cử chỉ đều rối loạn? Cậu sợ hãi tôi sẽ đi nhảy lầu, hoặc là chính cậu sẽ đi nhảy lầu?”

Tần Viêm vạn lần không nghĩ tới Tạ Kỳ sẽ nói với cậu một câu như vậy, tức giận đến cả người phát run, nhưng mà Tạ Kỳ ngay sau đó nói tiếp: “Tôi biết cậu đang sợ cái gì trốn cái gì. Tôi trước kia so với cậu còn sợ, so với cậu còn muốn né tránh hơn. Nhưng cuối cùng lại trốn không thoát, tôi đã rơi vào rồi. Tần Viêm, thời điểm tôi kéo cậu nhảy xuống sông, thật muốn cứ như vậy bóp chết cậu để quên đi. Thừa nhận cậu cũng thích tôi lại khó như vậy sao? Chỉ cần cậu nói một câu, cùng lắm thì tôi với cậu cùng nhau thi để xuất ngoại! Cậu nói cậu cho tới bây giờ cũng không tin nổi tôi, nhưng cậu ngay cả một lời cũng không cho tôi, cậu muốn tôi truyền tải cho cậu thế nào? Tại sao không nắm bắt quý trọng thời điểm hiện tại, lại cứ suy nghĩ về sau có thể hay không cùng một chỗ?”

Tần Viêm không nói nên lời, nước mắt như chực rơi xuống.

Tạ Kỳ nói: “Tôi chuẩn bị đăng ký học vào kỳ nghỉ đông này, cũng đăng ký cho cậu luôn, nghỉ cứ tới đây.”

Tần Viêm chậm rãi hỏi: “Đăng ký cái gì?”

Tạ Kỳ đáp: “Cậu không phải muốn thi IELTS sao? Tôi thay cậu đăng ký, học gần trường tôi. Về những lời tôi nói, muốn quyết định thế nào, chờ cậu đến đây nói sau.”

Tần Viêm nói: “Chờ một chút…” Nhưng Tạ Kỳ đã cúp điện thoại.

Tần Viêm mờ mịt nhìn điện thoại trong tay, Tạ Kỳ luôn tự chủ trương như vậy, không thích qua điện thoại lãng phí thời gian, khăng khăng nhất thiết phải gặp mặt rồi nói sau.

Chẳng qua chỉ là ra nước ngoài thôi mà? 

Tần Viêm cười rộ lên, nhắm mắt lại, cười đến lực bất tòng tâm.

Về tương lai, Tạ Kỳ so với cậu nghĩ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đơn thuần cùng một chỗ, tựa hồ thật sự không cần phải lo lắng điều gì.

Tần Viêm qua vài ngày dưới sự thúc giục của Tạ Kỳ, đã đem số chứng minh nhân dân cùng thông tin của mình nhắn tin gửi cho hắn. Cậu cũng nói với người nhà kỳ nghỉ đông sẽ đăng ký học, Tạ Kỳ giúp mình đăng ký. Cha mẹ cậu nghe xong rất ủng hộ, còn nói có Tạ Kỳ ở bên kia, việc ăn ở đều yên tâm.

Hạ Tiểu Xuyên sau khi xuất viện thì không thường xuyên đến trường học, trừ phi có kỳ thi, bằng không cũng rất hiếm khi gặp người khác. Có lần Tần Viêm quay về ký túc xá, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên qua điện thoại kịch liệt cãi nhau với ai đó.

“Anh nói cho tôi biết anh ấy ở đâu… Anh mẹ nó lừa tôi ba năm còn chưa đủ sao?”

“…”

“Anh không biết? Nực cười! Vậy anh nói cho tôi biết số điện thoại của anh ấy!”

“…”

“Anh ấy không cho anh nói? … Kiều Tấn Vi, tôi ***!”

Tần Viêm vội vàng đóng cửa lại, lặng lẽ lui ra ngoài, giống như sợ hãi bị Hạ Tiểu Xuyên phát hiện cậu nghe thấy, giống như ở lâu thêm một giây đồng hồ đều là chứng kiến Hạ Tiểu Xuyên thống khổ.

Không thể quay về phòng ngủ, buổi chiều lại không có tiết, Tần Viêm ra khỏi trường học, định bụng tìm chỗ nào giết thời gian.

Có lẽ một mình đi xem phim cũng được đi.

Ngồi xe bus đi tới rạp chiếu phim gần đó trước kia hay đến, lúc xuống xe, Tần Viêm đi được vài bước, ánh mắt bỗng dưng ngưng tại cửa kính của một tiệm bán thức uống lạnh.

Cậu nhìn thấy anh trai Hạ Tiểu Xuyên ở bên trong mua kem.

Không phải nhìn lầm, người kia mặc áo sơ mi màu xám đơn giản, đang lấy ví ra trả tiền. Tần Viêm còn đang suy nghĩ anh ta một đại nam nhân sao lại mua kem, một lát sau liền nhìn thấy người kia cúi xuống, đem kem đưa cho một bé trai đứng bên cạnh mình.

Đó là… con anh ta?

Tần Viêm ngơ ngác nhìn người kia nắm tay nhóc con đi tới. Sau đó Tần Viêm không nghĩ ngợi liền đi theo phía sau, thẳng đến khi thấy người kia cũng vào rạp chiếu phim.

Tần Viêm mua vé, ngồi ở vị trí phía sau người kia.

Phim bắt đầu chiếu Tần Viêm mới phát giác là phim hoạt hình. Cả rạp chiếu phim không có người nào, không phải cuối tuần, lại là vào buổi chiều, hơn nữa chiếu phim hoạt hình, đương nhiên không có người xem.

Nhóc con ngồi phía trước thực hưng phấn, không ngừng phát ra tiếng cười “hích hích ha ha”. Tần Viêm trong tay cầm một chai nước khoáng, vẫn đờ đẫn nhìn bóng dáng người kia.

Mà người kia từ lúc bắt đầu chiếu khoảng mười phút đã ngủ gật.

Thẳng đến khi hết phim, rạp chiếu phim đèn đuốc sáng trưng, người kia mới giật mình tỉnh lại, dắt tay nhóc con, theo người phía trước chậm rãi ra ngoài.

Tần Viêm vẫn cứ đi theo phía sau anh ta.

Đi được một đoạn, người kia đột nhiên dừng bước quay đầu lại, Tần Viêm không kịp né tránh, cùng anh ta đứng đối mặt.

“Cậu…” Người kia nheo mắt lại, “Có lẽ là tôi nghĩ sai, cậu đi theo tôi sao?”

Tần Viêm mặt mày đỏ bừng, không biết nên nói cái gì.

“Cậu là thám tử à?” Người kia lạnh lùng hỏi, “Là có người nhờ cậu làm vậy? Nếu là thế, kêu người nọ hết hy vọng đi, tôi đã chuyển nhà vài lần, là vì không muốn gặp lại hắn, không cần lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”

Tần Viêm giật mình, cuống quít nói: “Tôi không phải… Tôi… Tôi là bạn cùng phòng của Hạ Tiểu Xuyên…”

Người nọ cũng lắp bắp kinh hãi, vừa cẩn thận nhìn Tần Viêm, ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi nhận ra cậu, ngày đó ở bệnh viện đã thấy qua… Thật ngại quá!”

Tần Viêm xấu hổ nói: “Tôi không phải cố ý đi theo anh… Tôi cũng là vừa lúc đến xem phim… Hạ Tiểu Xuyên xuất viện rồi.”

Người kia nói: “Tôi biết.”

Sau đó Tần Viêm cũng không biết nói gì.

Nhóc con đứng bên cạnh giật nhẹ ống quần anh ta: “Đi a!”

Tần Viêm lăng lăng nhìn đứa bé, mạo muội hỏi: “Đây… là con của anh?”

Anh ta nở nụ cười, thực ôn nhu: “Xem như đi.”

“Hả?” Tần Viêm ngây người một chút, “Xem như đi” là ý gì?

“Tôi phải về đây, hẹn gặp lại.” Anh ta dắt tay đứa bé chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút…” Tần Viêm la to ngăn anh ta lại, lắp bắp mở miệng, “Cái kia, tôi biết thực mạo muội…  Nhưng mà có thể nói cho tôi biết anh hiện tại làm việc ở đâu không?”

Cậu biết đây là chuyện riêng của người ta, hỏi như vậy cũng không lễ phép. Nhưng cậu thật sự hiếu kỳ cuộc sống của người này… Coi như là… Coi như là giúp Hạ Tiểu Xuyên hỏi đi.

Người kia kinh ngạc nhìn cậu, lộ ra nụ cười mỉm, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, tôi không muốn nói cho cậu biết.” Sau đó lập tức rời đi.

Tần Viêm chưa từ bỏ ý định ở phía sau nói: “Nhưng Hạ Tiểu Xuyên vẫn rất muốn tìm được anh a!”

Bước chân người kia dừng một chút, một lát sau, Tần Viêm nghe anh ta nói: “Cậu nếu thật sự muốn Hạ Tiểu Xuyên tốt, sẽ không nói cho hắn đã gặp qua tôi.” Anh ta quay đầu lại, cho Tần Viêm một nụ cười như có như không, “Tôi không ở thành phố này, lần này hắn gặp chuyện không may là mạng lớn, tôi vừa lúc trở về gặp cha mẹ, thuận tiện tới bệnh viện kiểm tra. Hạ Tiểu Xuyên hẳn là biết, tôi bất quá là sống một ngày tính một ngày.”

Người kia nói xong hướng cậu phất phất tay, liền biến mất trong tầm mắt cậu.

Tần Viêm ngơ ngác đứng tại chỗ.

Tôi bất quá là sống một ngày tính một ngày…

Người kia thần sắc vô cùng bình tĩnh nói những lời này, thậm chí ngay cả tươi cười trên mặt cũng không mất đi.

Thực đáng sợ…

Tần Viêm cảm thấy toàn thân đều là một mảnh lạnh lẽo, nếu đổi lại là Tạ Kỳ đối cậu nói ra những lời này… Nếu Tạ Kỳ ngày nào đó nói với cậu hắn không sống được bao lâu nữa…

Tại sao không nắm bắt quý trọng thời điểm hiện tại?

Tần Viêm rốt cuộc hiểu được, cậu không thể cũng giống như Hạ Tiểu Xuyên, cái gì cũng nắm không được. Đột nhiên cảm thấy mình thực may mắn, hoàn hảo gặp gỡ chính là Tạ Kỳ, một tên tính mệnh sinh lực tràn đầy như vậy, cái gì thiên tai nhân họa đều không chạm một chút tới hắn.

Thật như câu hát kia.

Ngay cả khi do dự, cũng vẫn muốn xông vào.