Quân Kĩ

Quyển 1 - Chương 39




Sau khi Triệu Đình Hạo đăng cơ, thế cục Thiên triều dần chở nên vững chắc.

Khi Hô Nhĩ Xích và tân đế ký kết điều ước, như mong muốn đã lấy được vùng đất mười sáu châu tại U Vân.

Mười vạn đại quân của Hung Nô bắt đầu rút về.

Trong quân Hung Nô có tướng lĩnh nêu ý kiến nói rằng, nên nắm bắt lần đổi chủ của Thiên triều, lấy thế cục bất ổn làm cơ hội mà ồ ạt xâm lấn trung nguyên, thực hiện đại nhất thống thiên hạ. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hô Nhĩ Xích lại quyết định thu quân hồi triều.

Nguyên nhân thì có rất nhiều.

Đầu tiên là với thủ đoạn như sấm rền gió cuốn của Triệu Đình Hạo, trong thời gian ngắn như vậy đã bình ổn được cục diện, đăng cơ làm hoàng đế thì cũng biết được người này năng lực phi phàm, không thể đem Triệu Bảo Thành ngu ngốc kia so bì được. Trong quân dân dù cho cũng có những kẻ không phục Hạo Vương, nhưng đa số quan viên đều nhận thức rất rõ thủ đoạn hành sự của hắn nên cũng không dám công nhiên lỗ mãng.

Hơn nữa, Triệu Đình Hạo mang dòng máu chính thống, trong tay lại có di chiếu Phế đế mà vừa ra trận đã lập được tiếng vang. Trước đây Triệu Bảo Thành không hợp đạo lý, sau khi thất thế lại tự sát khiến người ta cảm thấy việc đó chính là do gieo gió gặt bão, nên dân chúng cũng không có phản cảm gì nhiều, cho thấy vị thế của tiên đế trong lòng dân đã mất.

Điểm trọng yếu nhất là, qua lần hỗn loạn này, Triệu Đình Hạo đã toàn quyền nắm giữ quân quyền của Thiên triều. Đội quân thiết giáp mà Tống Việt khổ tâm gây đựng đã sớm không chịu nhận lệnh bất cứ ai ngoài Triệu Đình Hạo. Khi đã có được thứ quân đội cường đại đó làm hậu thuẫn, dù có kẻ muốn dấy lên sóng gió thì cũng sẽ bị lưỡi dao sắc bén kia quét sạch mà thôi.

Nếu như trong thời gian ngắn ngủi kia Triệu Đình Hạo không thể khống chế được thế cục, thì sự giằng co giữa hắn và Triệu Bảo Thành sẽ dâng cho Hung Nô cơ hội tiến công tốt nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác, khi Hung Nô còn đang do dự xem tình huống thì Triệu Đình Hạo tựa như sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng kết thúc trận cung biến này. Giờ quân dân trên dưới đồng lòng đối mặt với Hung Nô, sự xâm lược của ngoại bang chỉ càng khiến dân chúng thêm đoàn kết.

Cộng với việc Triệu Đình Hạo đã phái sứ giả trao đổi việc cắt nhượng mười sáu châu ở U Vân, nếu như Hung Nô không lui binh thì đó chính là bằng chứng đanh thép tố cáo dã tâm xâm lược.

Một khi tính chất của cuộc chiến đã thay đổi, lòng dân sẽ không còn suy nghĩ đến việc ủng hộ hay phản đối nữa.

Lúc này nếu như kiên trì đánh Thiên triều thì chỉ biết sẽ đưa tới sự phản kháng quyết liệt hơn mà thôi.

Tổng hợp lại từ nhiều nguyên nhân như vậy nên Hô Nhĩ Xích liền ra quyết định, để không lãng phí thêm lương thảo, lập tức nhổ trại hồi đô.

Công việc nặng nề ùn ùn kéo đến. Chuyện kiểm kê quân bị, chuyện tiếp quản mười sáu huyện U Vân, chuyện trấn an bách tính địa phương… Vì thế mà Hô Nhĩ Xích không có nhiều thời gian để lo lắng đến tâm tình của Thanh Ly. Nhưng điều đó cũng không biểu thị rằng hắn không hề thương nhớ y.

Mỗi giờ mỗi khắc đều có Nhị Tử ở bên Thanh Ly.

Mỗi ngày Hô Nhĩ Xích đều dành chút thời gian nghe Nhị Tử báo lại tình huống của y.

Nếu vì sao muốn hỏi tại sao Hô Nhĩ Xích không tự mình tới gặp Thanh Ly, thật sự là có nỗi khổ riêng.

Tinh mơ, hắn đợi đến lúc gà vừa gáy sáng liền rời giường, đến nửa đêm mới quay trở lại. Có đôi khi đi vùng ngoại thành thị sát việc quân, làm chưa xong còn phải ngủ lại ở đó, không thể quay về Vương trướng.

Mà quan trọng nhất chính là, Thanh Ly kiên quyết không chịu ngủ cùng Hô Nhĩ Xích.

Vốn dĩ Hô Nhĩ Xích không phải kẻ dễ dàng thỏa hiệp, nhưng không biết vì cứ gì mà mỗi lần gặp Thanh Ly thì luôn không biết phải làm thế nào cho phải.

Có thể vì lúc này là thời điểm mẫn cảm, không thích hợp và cũng không có thời gian để tự hỏi những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nên hắn mới thuận theo Thanh Ly.

Khi Hô Nhĩ Xích nhận được tin Triệu Đình Hạo đăng cơ và tin dữ của Tống Việt, bỗng nhiên huyệt Thái dương lại mơ hồ phát đau.

Đôi mắt Thanh Ly đã mất hết hy vọng, nếu như biết Tống Việt đã qua đời rồi thì không biết sẽ thương tâm đến mức nào.

Cho nên Hô Nhĩ Xích để lại tư tâm, đè lại tin kia, định bụng đến khi nào Thanh Ly về tới Hung Nô mới nói với y.

Một bên thì Thanh Ly lòng nóng như lửa đốt đợi chờ tin Tống Việt, một bên thì Hô Nhĩ Xích lại cố tình giấu diếm. Bọn lính đa số đều biết được tình hình của Thiên triều nhưng dưới quân lệnh, không ai dám nói cho Thanh Ly biết cả.

Thanh Ly không biết làm thế nào, chỉ có thể theo sự an bài cẩn mật của Hô Nhĩ Xích mà quay về Vương Đô.

____________________

Khi y gặp lại Hô Nhĩ Xích thì Tống Việt đã qua đời hơn hai tháng.

Thấy Thanh Ly vì chuyện của Tống Việt mà không buồn cơm nước, hao gầy đi không ít, Hô Nhĩ Xích đã sớm ghen tị. Nhưng nghĩ đến việc Thanh Ly ở Thiên triều được sự che chở của Tống Việt, nên mới thoát khỏi số phận thê thảm kia, mà hơn nữa người cũng đã chết rồi, cái loại ghen tuông này thật là không nên. Vì vậy Hô Nhĩ Xích liền chọn một thời gian để nói thẳng với Thanh Ly.

Nghe tin tức này, phản ứng của Thanh Ly khiến Hô Nhĩ Xích vô cùng lo lắng. Bởi vì y không khóc không gào, cũng không tỏ ra là vui hay buồn. Y chỉ nhàn nhạt hỏi lại hắn, “Vậy ư? Hắn chết rồi?”

Và cuộc sống vẫn tiếp tục như trước, không hề thay đổi.

Hô Nhĩ Xích vốn tưởng rằng Thanh Ly đang bực giận hắn, nghĩ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng khi nghe báo cáo của Nhị Tử thì hàng lông mày hắn lại nhíu chặt.

“Sao? Thanh Ly vẫn như mọi khi? Bình thường trừ đọc sách, tản bộ và chăm sóc Ma Lặc thì cũng không có phản ứng gì?”

“Dạ.”

Hô Nhĩ Xích buống tấu chương trong tay xuống.

“Hắn không nói đến chuyện của Tống Việt sao? Không hỏi ngươi điều gì ư?”

Nhị Tử lắc đầu, “Một chữ cũng không.”

Hô Nhĩ Xích thở dài.

“Xem ra việc này nghiêm trọng rồi.”

Nhị Tử khó hiểu nói, “Nhị Tử không hiểu ý Đại Vương. Người xem nghĩa mẫu, khụ, nghĩa phụ không phải rất bình thường sao? Ăn ngon ngủ đủ.”

Hô Nhĩ Xích đứng dậy vỗ vai Nhị Tử.

“Ngươi không hiểu. Đó là vì hắn quá thương tâm, quá mệt mỏi, chỉ là không thể phát tiết được.”

Nhị Tử như bừng tỉnh nói, “Ý người là…”

“Lúc này tâm hắn không ở. Nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ sinh phiền phức lớn.”

“Vậy cũng khó trách, Tống tướng quân đối với nghĩa phụ không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà còn là…”

Nhị Tử chợt phát hiện những lời này không nên nói ra, vội vàng dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích cũng không chú ý đến sự thất lễ đó, “Ngươi hãy trông nom Thanh Ly cho cẩn thận, chắc chắn sắp tới hắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

“Vâng.” Nhị Tử nhận lệnh lui ra.

___________________

Quả nhiên mấy ngày sau, Thanh Ly yêu cầu Hô Nhĩ Xích cho phép được trở về Thiên triều.

Hô Nhĩ Xích kéo tay Thanh Ly, để y ngồi xuống bên mình.

“Tại sao đang yên đang ổn mà lại phải quay về Thiên triều?”

“Không có gì, ta chỉ muốn đi gặp Tống Việt.”

Hô Nhĩ Xích kéo Thanh Ly ngồi vào lòng mình, hôn lên tóc mai của y.

“Tống Việt đã chết rồi, ngươi có đi gặp hắn thì hắn cũng đâu thể nào sống lại được.”

Thanh Ly ngồi trong lòng Hô Nhĩ Xích, thật hiếm khi không thấy y ngoan ngoãn vậy.

Y chỉ chầm chậm quay lại nhìn hắn. “Không, Tống Việt chưa chết đâu.”

Thanh Ly nhẹ nhàng cười, nhìn gương mặt kinh hoàng của Hô Nhĩ Xích.

Hắn bóp mạnh tay Thanh Ly, mong một chút đau đớn có thể khiến y thanh tỉnh.

“Thanh Ly, ngươi sao vậy?”

Thanh Ly không hề phản ứng lại với nỗi đau kia, chỉ một mực lặp đi lặp lại câu kia, “Tống Việt chưa chết, Tống Việt chưa chết.”

Hô Nhĩ Xích đau lòng không thôi. Nỗi áy náy quá lớn ép tới Thanh Ly không thở nổi, nhất định y đã đổ toàn bộ sai lầm cho mình vì cái chết của Tống Việt.

Quả thực, nếu ngày đó không phải Tống Việt vì y mà buông tha Vương Bá Nghi, nếu như không phải Tống Việt mang theo y mà khiến bản thân liên lụy, nói không chừng Tống Việt còn có thể tránh thoát được truy binh, cũng không phải chịu kết cục như ngày hôm nay.

Hô Nhĩ Xích ôm Thanh Ly vào lòng như bồng một đứa trẻ, bỗng nhiên hắn nhận ra rằng, Thanh Ly của ngày hôm nay đã yếu đuối hơn trước kia rất nhiều. Tuy rằng đau lòng, nhưng không phải vì thế mà Hô Nhĩ Xích chịu thỏa hiệp. Hắn nhất quyết không để cho Thanh Ly về Thiên triều thêm một lần nữa.

Hắn luôn có một dự cảm xấu rằng, nếu lần này để Thanh Ly rời đi thì sau này sẽ không thể gặp y được nữa.

Trọng lượng trên đùi hắn cũng đã quá nhẹ rồi.

Trong khoảng thời gian này, Thanh Ly đã gầy đến cằm cũng trở nên thon hơn, nhẹ tựa như bồ công anh trên thảo nguyên, chỉ một cơn gió thoảng qua thôi liền bị cuốn đi bất cứ lúc nào.

“Ngoan, đi ngủ một giấc đi.” Bàn tay dày rộng của Hô Nhĩ Xích nhẹ nhàng vỗ về lưng Thanh Ly. “Quên Tống Việt đi, quên chuyện về Thiên triều đi. Thanh Ly, ngươi vẫn cần có thời gian.”

Thanh Ly nghe xong cũng không đáp ngay. Y chỉ nắm tay Hô Nhĩ Xích, “Ngươi nhất định phải để ta trở về, để ta về đi…”

Hô Nhĩ Xích thấy tâm tình Thanh Ly dần trở nên kích động, dù nỗ lực trấn an mà vẫn không chuyển biến tốt đẹp. Hắn không biết làm gì khác đành phải dùng thái độ quyết liệt. “Đừng nói nhiều nữa, trừ chuyện này ra, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ngươi. Cho nên đừng nghĩ đến chuyện ra đi nữa.”

Rồi Thanh Ly bỗng như phát điên, đánh đấm loạn xạ vào người Hô Nhĩ Xích.

Bị y bức cho không biết làm gì hơn, Hô Nhĩ Xích đành phải điểm huyệt để y an tĩnh lại. Hắn ôm Thanh Ly lúc này không còn nhúc nhích được đặt lên giường. Kéo tấm chăn đắp lên cho y, đưa cánh tay để y gối lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thanh Ly hung hăng nhìn chằm chằm Hô Nhĩ Xích, tỏ vẻ không phục.

Hô Nhĩ Xích liền nhận thấy, thì ra Thanh Ly mang theo tính trẻ con cũng thật thú vị.

“Đừng trừng ta, mau ngủ đi.”

Hắn của đêm nay đặc biệt nhẫn nại, không hề giận dữ, chỉ lẳng lặng như vậy nằm bên y.

Thanh Ly không biết làm sao, đành quay phắt mặt đi, không thèm nhìn hắn nữa.

Rồi ý thức bắt đầu mơ hồ.

Sáng hôm sau, Thanh Ly phát hiện thân thể đã cử động được. Cùng với đó là thủ vệ canh gác bên ngoài cũng tăng lên gấp hai ngày thường.

Thanh Ly vô cùng chán nản. Y không nên ngốc nghếch chạy tới nói với Hô Nhĩ Xích việc muốn quay về Thiên triều mới đúng. Để cho giờ Hô Nhĩ Xích phòng ngừa việc y chạy trốn mà giam lỏng y lại.

Thanh Ly biết làm gì cũng vô dụng, bèn tính kế chuồn trước.

Hô Nhĩ Xích đương nhiên có thể đoán được cách suy nghĩ trẻ con đó của Thanh Ly nên việc an bài thủ vệ được lên kế hoạch tỉ mỉ, ngay cả quãng thời gian để thay ca cũng nhanh không thể tưởng.

Thanh Ly quan sát mấy ngày liền phát hiện không có chỗ nào chui ra được, chỉ đành phải xuất chiêu cuối cùng – Khổ nhục kế!

Nhị Tử khó xử nhìn Thanh Ly trước mặt đang tận lực cầu xin.

Thanh Ly với hắn mà nói chính là ân trọng như núi, không chỉ cứu mạng hèn của hắn trong miệng sói ra, mà khi Lương Hán Đình dẫn người tới hành cung bắt bớ, chính y đã đem mệnh ra để bảo toàn cho hắn. Vậy nên một Nhị Tử vẫn còn bốc đồng trước thỉnh cầu của y, làm sao có được ý chí sắt đá như Hô Nhĩ Xích được cơ chứ.

Hắn bế tắc quá đành phải chấp nhận giúp Thanh Ly chạy trốn, nhưng với điều kiện là hắn phải được đi theo y.

Thanh Ly đương nhiên gật đầu đồng ý.

Nhị Tử vốn được Hô Nhĩ Xích phái tới làm tùy tùng, đồng thời giám thị Thanh Ly nên trong một số trường hợp, hắn cũng có quyền lực nhất định với thị vệ bên ngoài.

Có sự phối hợp của Nhị Tử, dùng kế dương đông kích tây, hai người đã có thể len lén từ trong nhà chuồn ra.

Trong phòng lại dùng gối chăn và các vật dụng khác tạo nên hình người, dưới ánh nến phản chiếu sẽ thấy bóng trên cửa sổ, tựa như Nhị Tử và Thanh Ly đang ngồi đọc sách vậy.

Trong lúc nhất thời, bọn thị vệ không nghi ngờ gì cả, chỉ lẳng lặng đứng ngoài không quấy rầy.

Bên kia, Nhị Tử dẫn Thanh Ly lẻn tới chuồng ngựa đem theo ngựa, quần áo, lương khô, túi nước đã chuẩn bị sẵn.

Thanh Ly mặc đồ binh lính bình thường rồi bôi mặt đen xì. Nhị Tử dùng lệnh bài mở cửa thành, tha Thanh Ly cùng đi.

Một đường hai người ra roi thúc ngựa, không dám ngừng lại.

Dù Hô Nhĩ Xích hôm nay lại ra ngoài tuần tra, suốt đêm không về, nhưng nhất định đến sáng hôm sau sẽ quay về.

Hơn nữa cái kế đổi trắng thay đen kia cũng không lừa được binh lính canh giữ bao lâu đâu. Nói không chừng vì thấy hai người đêm khuya rồi còn chưa ngủ, bọn họ sẽ đẩy cửa vào hỏi han, đến lúc đó lộ là cái chắc.

Thời gian quý giá, hai người quyết định đi đường vòng, tránh đường lớn để trốn truy binh.