Quan Khí​

Chương 87-5: Ánh sáng và rượu (5)




Diệp Ny Na giới thiệu đến người này chỉ nói sơ qua mà thôi. Chỉ là sau đó Diệp Ny Na nói với Vương Trạch Vinh:

- Bố hắn ta là chủ tịch một công ty lớn trong thành phố.

Giọng Diệp Ny Na vốn ngọt ngào, hát lên càng mê người hơn. Vương Trạch Vinh phát hiện Điền Tân Sinh kia nhiều lần chủ động mời Diệp Ny Na nhảy thì mới hiểu ra. Xem ra thằng ranh này đang theo đuổi Diệp Ny Na.

- Vương ca, tôi mời anh nhảy một điệu nhé.

Không ngờ Nguyễn Du Hà lại chủ động mời Vương Trạch Vinh nhảy.

Vương Trạch Vinh hơi ngại mà nói:

- Tôi không biết nhảy đâu.

- Không sao, tôi dạy anh là được mà.

Nguyễn Du Hà rất sảng khoái nói.

Ôm Nguyễn Du Hà, dưới ánh đèn Vương Trạch Vinh mới thấy rõ khuôn mặt của nàng. Vừa nãy hắn không quá chú ý, bây giờ nhìn mới phát hiện cô gái này trông rất xinh xắn, tươi trẻ, vừa nhìn thấy đã làm cho người ta thương mến. Cô gái như vậy nếu sau lưng không có chỗ dựa mà lăn lộn trong chốn quan trường thì có lẽ đã bị đám già háo sắc ăn cho không còn xương cốt.

Nguyễn Du Hà nhảy rất tốt, Vương Trạch Vinh nhảy theo nàng nên nhanh chóng tìm được nhịp điệu. Vương Trạch Vinh bình thường không nhảy vậy mà không hề đạp phải chân Nguyễn Du Hà, đây coi như một thành công rất lớn của hắn.

- Anh nhảy rất được mà.

Nguyễn Du Hà nhẹ nhàng nói.

- Do cô hướng dẫn tốt.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Chờ lát nữa tôi cho anh số điện thoại của tôi. Nếu anh lên thành phố thì tới tìm tôi.

Nguyễn Du Hà nhỏ giọng nói.

- Tốt, đến lúc đó sẽ làm phiền cô.

Vương Trạch Vinh cũng không cho rằng Nguyễn Du Hà nhìn trúng mình. Hắn đoán cô gái này nghe được tình huống của mình nên muốn kéo gần quan hệ mà thôi.

Việc này đúng là bị Vương Trạch Vinh đoán đúng. Nguyễn Du Hà ít nhiều cũng nghe qua chuyện về Vương Trạch Vinh. Đặc biệt là chuyện Vương Trạch Vinh có chỗ dựa trên tỉnh ủy cũng không phải là bí mật. Nếu có thể làm bạn với Vương Trạch Vinh thì cũng là một chuyện tốt với cô. Đừng nhìn Nguyễn Du Hà trông yếu ớt như vậy, cô gái này có tâm cơ rất sâu. Cô ta biết bố mình không thể làm trong bao lâu nữa, con đường sau này phải do mình tự đi. Vương Trạch Vinh có điều kiện tốt như vậy, bây giờ có thể tạo quan hệ với hắn thì có lẽ sẽ có tác dụng cho sự phát triển trong tương lai của mình.

Khi điệu nhảy thứ hai bắt đầu, Diệp Ny Na đã dành lấy Vương Trạch Vinh, mời hắn nhảy.

Dáng người của Diệp Ny Na tốt hơn Nguyễn Du Hà. Bộ ngực đầy đặn cao hơn Diệp Ny Na, hơn nữa giọng nói rất ngọt ngào và hấp dẫn. Ôm Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh không nhảy được tự nhiên khi nhảy với Nguyễn Du Hà. Thi thoảng hắn giẫm vào chân Diệp Ny Na. Mà điểm khó khăn nhất chính là còn thường thường tiếp xúc với ngực của Diệp Ny Na.

Diệp Ny Na trăm phần trăm là mỹ nữ, hơn nữa còn là người đẹp quá quyến rũ. Mấy lần va chạm, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không thể chịu được, bộ phận bên dưới nhanh chóng có biến hoá.

- Cứ khom người như vậy làm gì, ai ăn thịt anh.

Diệp Ny Na gắt giọng nói.

Diệp Ny Na có chút khó chịu. Vừa nãy Diệp Ny Na đã thấy rất rõ Vương Trạch Vinh nhảy với Nguyễn Du Hà thì rất tốt, sao nhảy với mình thì cứ khom người lại như vậy.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu không như vậy thì càng khó khăn hơn.

Diệp Ny Na không nhịn được dùng tay ở sau lưng Vương Trạch Vinh ôm mạnh một cái, mục đích là bắt Vương Trạch Vinh đứng thẳng lên. Nhưng động tác này làm hai người đỏ mặt. Bảo bối của Vương Trạch Vinh đâm thẳng vào cơ thể Diệp Ny Na.

Khẽ đẩy Vương Trạch Vinh ra một chút, Diệp Ny Na nhỏ giọng nói:

- Anh.

Nàng coi như hiểu rõ nguyên nhân mà Vương Trạch Vinh cứ phải khom khom co người lại. Bảo sao Vương Trạch Vinh lại làm thế, thì ra là sợ chạm vào mình. Diệp Ny Na vừa thầm hối hận trong lòng nhưng tâm trạng cũng rất vui. Nàng rất tự tin vào cơ thể mình, Vương Trạch Vinh xuất hiện tình huống này tức là nói rõ mình đầy sức hấp dẫn với hắn.

Động tác này làm Vương Trạch Vinh thả lỏng người, hắn mỉm cười nhỏ giọng nói:

- Vậy không nhảy nữa nhé?

- Tiếp tục.

Diệp Ny Na nhỏ giọng nói một câu rồi nhảy. Diệp Ny Na vốn có cảm tình với Vương Trạch Vinh nên không cần tránh quá nhiều. Hai người lại tiếp tục nhảy.

Dù sao cũng đã là như vậy thì trốn cũng không thể trốn. Vì thế hai người đỏ mặt mà nhảy tiếp.

Nhảy hết điệu, Diệp Ny Na lại chạy đến tranh hát. Vương Trạch Vinh giơ cốc bia trên bàn lên uống một ngụm lớn để đè cơn lửa dục trong lòng. Thân thể Diệp Ny Na quá mềm mại.

- Hai chúng ta uống một chén.

Đỗ Vĩ nâng chén nói với Vương Trạch Vinh.

Vừa nhìn thấy Đỗ Vĩ – phó giám đốc ngân hàng công thương thành phố giơ chén lên, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Mời phó giám đốc Đỗ.

- Cái gì mà phó giám đốc này nọ, chúng ta gọi nhau là anh em đi.

Đỗ Vĩ uống cạn bia trong cốc rồi nói:

- Lão đệ, bây giờ đã là bí thư đảng ủy xã, có tiền đồ.

Đỗ Vĩ biết tầm quan trọng của đồng chí bí thư đảng ủy xã này. Có thể lên chức này nếu nói Vương Trạch Vinh không có chỗ dựa thì hắn không thể tin. Có lẽ Vương Trạch Vinh có không gian để bay lên rất lớn.

- Lão ca quá khen, anh cũng đã là phó giám đốc rồi, đó mới là lợi hại.

- Ha ha, hai chúng ta không nên khen nhau làm gì. Tôi xem trọng chú.

Đỗ Vĩ vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi cười nói. Hắn dù sao cũng hơn Vương Trạch Vinh chục tuổi, nên cảm giác hơn hẳn không quá nhiều.

Tính cách của người này rất được, Vương Trạch Vinh có cảm giác khá tốt đối với Đỗ Vĩ. Hai người lại uống mấy cốc bia vào bụng.

- Lão đệ, chú phải chú ý đấy. Thằng ranh Điền Tân Sinh kia đang theo đuổi Tiểu Diệp.

Đỗ Vĩ nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh, sau đó vừa cười vừa nói:

- Có phải là coi trọng Tiểu Diệp không?

- Ha ha, tôi là người có bạn gái. Hắn ta muốn theo đuổi thì kệ hắn.

Vương Trạch Vinh cụng ly với Đỗ Vĩ rồi nói.

- Lão đệ, tôi là người từng trải. Tiểu Diệp kia cũng không thích Điền Tân Sinh, nhưng tôi thấy thái độ của cô ta với chú khá khác.

Đỗ Vĩ cười ha hả nói:

- Điền Tân Sinh theo đuổi Tiểu Diệp khá lâu rồi nhưng cô ấy không thích.

- Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Bảo Kiến Quân nhảy xong rồi đi tới hỏi.

- Không có gì, Vương lão đệ đây rất được. Lão Bảo, mọi người phải gần gũi nhiều hơn.

Đỗ Vĩ nói.

- Trưởng phòng Bảo, mời anh.

Vương Trạch Vinh nâng chén lên mời Bảo Kiến Quân.

- Cậu cũng đừng gọi tôi là trưởng phòng, gọi tôi Lão Bảo đi.

Bảo Kiến Quân cụng ly với Trạch Vinh. Đối với người mới hơn 20 tuổi đã làm bí thư đảng ủy xã, Bảo Kiến Quân không hề coi nhẹ. Không biết chừng mình người này lại lên chức thì sao. Vì thế mình phải làm tốt quan hệ.

Lúc này Điền Tân Sinh đã đi tới nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương Trạch Vinh à, chúng ta uống rượu trắng chứ?

Lời này không đúng rồi. Đỗ Vĩ và Bảo Kiến Quân cùng biến sắc. Thằng ranh này ghen tị quá nhiều rồi.

Vương Trạch Vinh thầm nói: “Mẹ nó chứ, ông không chọc gì mày, sao mày lại ghen ác như vậy”. Vương Trạch Vinh tức giận nên nói:

- Như vậy thì lấy đến đây đi, tôi cũng đang muốn uống rượu trắng.