Quan Khí​

Chương 819: Lãnh đạo không có chính khí không thể dùng




Vương Trạch Vinh sáng theo thường lệ tới văn phòng, hắn hôm nay nghe ban Tổ chức cán bộ báo cáo về việc kiểm tra cán bộ Thường Hồng. Bởi vì Thường Hồng lên cấp nên các cán bộ bên dưới cũng tiến thêm một bước. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra văn bản gửi công văn yêu cầu Thường Hồng kiểm tra lại cán bộ trong thời gian ngắn nhất.

Đây là vấn đề liên quan đến toàn bộ cán bộ, Vương Trạch Vinh cũng muốn xem cán bộ Thường Hồng là như thế nào.

Nhìn Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Kiến Phương ngồi trước mặt, Vương Trạch Vinh đang nghĩ đến tình hình của người này. Đan Kiến Phương là người của Bí thư thị ủy Phượng Hải Hồ Tập Sơn. Hồ Tập Sơn là người của phó Thủ tướng Quế. Đan Kiến Phương được điều phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Phượng Hải đến đây.

Bây giờ tình hình Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn cũng ảnh hưởng đến Thường Hồng, Thường Hồng cũng có chút phức tạp.

- Bí thư Vương, tôi bây giờ báo cáo một chút tình hình khảo sát cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ.

Đan Kiến Phương vẻ ngoài rất cung kính.

-Ừ, lần này trên tỉnh yêu cầu chúng ta khảo sát, nhiệm vụ nặng nề. Các đồng chí có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy là rất vất vả.

- Bí thư Vương, lần này khảo sát chia ra mấy loại rồi tổng hợp lại. Hỏi từ lãnh đạo, đồng nghiệp, quần chúng nhân dân, có thể nói kết quả khảo sát về cơ bản rất chân thật, đây là bảng nhận xét của chúng tôi.

Vừa nói Đan Kiến Phương đưa bản tổng hợp cho Vương Trạch Vinh.

Cầm lấy bảng nhận xét, Vương Trạch Vinh đọc.

Lần khảo sát này Vương Trạch Vinh đã đồng ý với phương án.

Vương Trạch Vinh đọc qua và vẻ mặt bắt đầu thay đổi.

- Đồng chí Kiến Phương, đồng chí Mạnh Học Nam sao lại có số điểm thấp như vậy?

Trong mắt Vương Trạch Vinh thì Mạnh Học Nam là người đầy chính khí, dù nói như thế nào cũng là ưu tú. Nhưng từ điểm đánh giá lại không đạt tiêu chuẩn.

Nhìn điểm của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh nhíu mày.

Nghĩ đến tình hình sau khi Mạnh Học Nam làm Bí thư huyện ủy thì thấy chỉ tiêu kinh tế huyện bọn họ phát triển rất nhanh mà.

Đan Kiến Phương vội vàng nói:

- Bí thư Vương, đồng chí Mạnh Học Nam là điển hình tiên tiến của tỉnh, khảo sát đồng chí này chúng tôi đã rất chú ý, kết quả này cũng làm chúng tôi ngạc nhiên. Chẳng qua kết quả này là do chúng tôi nghiêm túc làm việc mà có.

Đan Kiến Phương có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nguyên nhân là gì? Hắn đang muốn biết vì sao lại như vậy.

- Anh nói tình hình cụ thể.

Vương Trạch Vinh nói.

Đan Kiến Phương nói:

- Bí thư Vương, vì toàn diện khảo sát cán bộ nên chúng tôi lấy phương án tổng hợp ý kiến của lãnh đạo, đồng nghiệp và quần chúng, cuối cùng đưa ra bảng nhận xét. Đồng chí Mạnh Học Nam đầu tiên được các lãnh đạo huyện đánh giá, kết quả không cao. Mọi người cho rằng đồng chí này không hợp với tổ chức, làm việc luôn theo ý mình.

Vương Trạch Vinh cũng coi như hiểu điều này. Mạnh Học Nam dù đánh chết cũng không ngồi đánh bạc, xông hơi với đồng nghiệp, y là kẻ không kết bè kết đảng. Vương Trạch Vinh là kẻ đưa Mạnh Học Nam lên làm Bí thư huyện ủy, vậy mà Mạnh Học Nam cũng không bao giờ đến nhà tỏ vẻ trung thành.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu nguyên nhân, quan trường là một vòng tròn. Người như Mạnh Học Nam là kẻ khác thường, nếu y không giao lưu với người khác thì các lãnh đạo khác sao đánh giá cao y.

- Lãnh đạo và đồng nghiệp là như vậy, vậy còn quần chúng. Huyện này phát triển rất mạnh, sao quần chúng nhân dân lại đánh giá không cao?

Đan Kiến Phương cười khổ nói:

- Bí thư Vương, đây là điểm khó hiểu nhất. Quần chúng nhân dân cũng không đánh giá cao đồng chí Mạnh Học Nam.

- Bí thư Vương, là như thế này. Mạnh Học Nam là người hết lòng vì công việc, đồng chí này khi làm việc đúng là hết lòng vì quần chúng nhân dân. Nhưng ngài cũng biết quần chúng nhân dân quan tâm nhất là ví tiền của mình, huyện của bọn họ vẫn lạc hậu, bây giờ tuy có phát triển nhất định nhưng cần một quá trình. Quần chúng nhân dân đánh giá cao Chủ tịch huyện, quần chúng nhân dân chỉ biết có một Chủ tịch huyện đang làm việc, ít người biết công tác của Mạnh Học Nam. Mạnh Học Nam chỉ cần phát hiện có đồng chí làm không tốt thì không bỏ qua, rất nhiều cán bộ bị Mạnh Học Nam xử lý.

Đan Kiến Phương biết một điều đó là Vương Trạch Vinh rất coi trọng Mạnh Học Nam. Vì thế khi nói chuyện cũng phải giải thích rõ ràng.

Vương Trạch Vinh cũng nghe nói một vài chuyện về Mạnh Học Nam. Nghe nói Mạnh Học Nam không thích tuyên truyền, y làm việc luôn một mình, nhìn thấy chuyện bất bình liền phê bình người khác nhau. Nhưng Chủ tịch huyện Lý Phú Quý lại thường xuyên lên Tv, cả huyện đều nghĩ y có tác dụng lớn trong sự phát triển của huyện.

- Tính cách.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.

Không dung nhập vòng tròn quan trường thì cán bộ trên thành phố sẽ không nói giúp Mạnh Học Nam. Hơn nữa Mạnh Học Nam là điển hình của cả tỉnh, không ít người ghen ghét y. Lãnh đạo thành phố cho Mạnh Học Nam điểm thấp là tất nhiên.

Lại nghĩ đến điểm của đồng nghiệp đánh giá, Mạnh Học Nam đắc tội nhiều người như vậy thì nhất định bị trả thù.

Cuối cùng là do quần chúng nhân dân đánh giá, có mấy quần chúng nhân dân biết tình hình của quan chức. Huyện bọn họ vốn lạc hậu, trong lúc nhất thời không thấy rõ sự phát triển, cho dù có biến hoá thì cũng đều thấy do Chủ tịch huyện thường xuyên xuất hiện trên Tv.

Vương Trạch Vinh bây giờ bắt đầu có chút khó xử. Bảng đánh giá của Ban Tổ chức cán bộ làm rất chi tiết, rất khoa học. Bây giờ điểm của Mạnh Học Nam thấp như vậy, mình đúng là không tìm được điểm gì không đúng.

Đan Kiến Phương báo cáo sang mấy đồng chí khác. Vương Trạch Vinh chăm chú nghe thì thấy một vấn đề rất lớn đó là những người hắn thấy có chính khí thường được điểm cao.

- Công tác của các đồng chí làm rất tốt, chúng ta phải tôn trọng kết quả này, chờ tôi suy nghĩ rồi báo lên trên.

Vương Trạch Vinh đau đầu nhất là việc báo cáo số điểm của Mạnh Học Nam. Tỉnh ủy rất coi trọng Mạnh Học Nam và mới đưa y lên làm điển hình ưu tú, bây giờ lại như vậy thì trên tỉnh sẽ nghĩ như thế nào?

Đan Kiến Phương đương nhiên biết Vương Trạch Vinh rất khó xử nên nói:

- Vâng, tôi xin ra ngoài.

Vương Trạch Vinh ngồi dựa trên ghế mà hút thuốc. Vương Trạch Vinh một lần nữa đánh giá chuyện trong chốn quan trường. Vòng tròn đã tồn tại quá lâu ở Trung Quốc, các quan lại giúp nhau là suy nghĩ của nhân dân. Thường Hồng mặc dù tự mình cố gắng nên tình hình quan trường thay đổi nhiều. Chẳng qua loại chuyện đó là không thể thay đổi.

Mạnh Học Nam có năng lực, có chính khí, là người hết lòng vì quần chúng nhân dân. Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống quần chúng nhân dân cũng không đánh giá cao, việc này có chút khó khăn.

Ngồi đó suy nghĩ, Vương Trạch Vinh nghĩ đến cách dùng người của mình. Hắn giật mình, theo mình không ngừng phát triển thì dùng người cũng có vấn đề. Hắn vẫn luôn dồn nhiều tâm trí vào tranh đấu với người, vì đạt quyền lực lớn nên một vài cán bộ tồn tại vấn đề thì hắn vẫn dùng. Từ từ xung quanh Vương Trạch Vinh có một nhóm cán bộ có vấn đề.

Vương Trạch Vinh phát hiện mình đang gặp hoàn cảnh rất nguy hiểm, đang bị vòng tròn quan trường đồng hóa.

Nghĩ đến chính khí của Mạnh Học Nam, Vương Trạch Vinh nhìn chính khí của mình thì rất sợ. Chính khí của y mặc dù có nhưng đã yếu đi nhiều.

Vương Trạch Vinh dụi tàn thuốc vào gạt tàn, hắn cuối cùng đã có quyết định.

- Lãnh đạo không có chính khí, không thể dùng.

Vương Trạch Vinh lẩm bẩm một tiếng.

Vương Trạch Vinh hiểu một người không có chính khí thì không thể làm gì cho quần chúng nhân dân. Một người như vậy làm quan thì chỉ lấy lợi ích cho mình. Vương Trạch Vinh quyết định sửa cách dùng người, người hắn sử dụng phải có chính khí.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh biết người mà tính cách như Mạnh Học Nam là không được. Bọn họ mặc dù có chính khí nhưng không linh hoạt, người như vậy không thể làm tốt công tác. Người như vậy để bọn họ phụ trách một huyện là không thích hợp. Bọn họ thích hợp nhất là các nơi như Ủy ban kỷ luật.