Quan Khí​

Chương 808: Ân oán




Chủ nhiệm chi nhánh trên Bắc Kinh của tỉnh Giang Sơn là người rất biết quan sát. Sau khi nhận được lệnh dùng cơm liền lập tức hành động, trong thời gian ngắn đã bố trí được chỗ ăn cơm. Đối với Chủ nhiệm, bố trí bữa cơm hôm nay không hề bình thường. Hai lãnh đạo cao nhất tỉnh Giang Sơn đều tới, còn có cả Thường vụ tỉnh ủy Vương Trạch Vinh nữa, y dù như thế nào cũng không dám chậm trễ.

Ngồi trong xe, Chủ nhiệm Cổ Trường Ủy nói với Phó chủ nhiệm Hà Linh Linh ngồi bên cạnh mà nói:

- Tiểu Hà, phải có ánh mắt, bố trí hôm nay không hề bình thường, đây đều là nhân vật quan trọng ở tỉnh Giang Sơn.

- Chủ nhiệm, nhìn sếp nói kìa, việc này em hiểu. Tỉnh Giang Sơn thay đổi lãnh đạo, chúng ta ở trên Bắc Kinh cũng rất khó khăn.

Hà Linh Linh là Phó chủ nhiệm ở đây, tài chính đều do cô nắm giữ.

- Chủ nhiệm, kinh phí giới hạn là bao nhiêu?

Hà Linh Linh hỏi.

- Đầu óc cô kiểu gì vậy hả, chọn món ngon nhất đi.

Thấy các Lãnh đạo tỉnh ủy tiến vào, Cổ Trường Ủy vội vàng chạy tới và cười nói:

- Mời các vị thủ trưởng vào trong.

Thư ký Lăng Vũ Trình nói:

- Họp sớm nên các lãnh đạo đều đã đói bụng, anh mau gọi đồ ăn lên.

Hà Linh Linh không nhịn được nhìn mấy lãnh đạo tỉnh, thấy Vương Trạch Vinh đứng ở vị trí thứ ba thì mắt cô sáng lên. Đây chính là Vương Trạch Vinh, quá trẻ.

Thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy, Hà Linh Linh liền suy nghĩ.

Thấy Hà Linh Linh ngẩn ra, Cổ Trường Ủy khẽ đẩy cô rồi nói:

- Còn không dẫn đường.

Hà Linh Linh vội vàng đi tới, mặt tươi cười nói:

- Mời các vị lãnh đạo theo tôi.

Hà Linh Linh vốn rất đẹp, là người phụ nữ làm cho đàn ông thấy là vui vẻ.

Tả Quân Huy cười nói:

- Tiểu Hà hả, có quen với công tác ở Bắc Kinh không?

Tả Quân Huy cười nói với mọi người:

- Tiểu Hà là Phó chủ nhiệm chi nhánh Bắc Kinh của tỉnh, là đồng chí rất được.

Mọi người không ngờ Tả Quân Huy lại quen Hà Linh Linh như vậy, không khỏi có chút sửng sốt.

Vương Trạch Vinh nghĩ nhiều hơn, hắn phát hiện Hà Linh Linh còn rất trẻ, sao có thể là Phó chủ nhiệm chi nhánh Bắc Kinh? Trong này nhất định có vấn đề không ai biết.

Bởi vì có suy nghĩ này, Vương Trạch Vinh liền quan sát quan khí của Hà Linh Linh, thấy quan khí của cô ta thì Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Quan khí của Hà Linh Linh không cùng hướng với Tả Quân Huy. Vậy sao Tả Quân Huy lại thân thiết với cô ta như vậy?

Vương Trạch Vinh vốn nghĩ Tả Quân Huy có quan hệ gì với người phụ nữ này, bây giờ phát hiện quan khí khác hướng thì hắn liền bỏ suy nghĩ này đi. Cẩn thận nhìn thì thấy quan khí của Hà Linh Linh nhất trí với quan khí của Hà Linh Linh.

Có phát hiện này, Vương Trạch Vinh liền chú ý quan sát vẻ mặt thì hiểu ra. Cô ta có thể có họ hàng với Hà Vi Trạch.

Hà Linh Linh đâu biết Vương Trạch Vinh nhìn mình là có ý đồ như vậy, cô phát hiện Vương Trạch Vinh không ngừng nhìn mình nên thầm nghĩ tên này không phải là kẻ háo sắc đó chứ?

Sau khi có suy nghĩ này, ấn tượng của cô về Vương Trạch Vinh liền giảm mạnh. Cô là người Hà gia, cũng có kinh nghiệm trong chốn quan trường. Cô làm Phó chủ nhiệm chi nhánh Bắc Kinh chủ yếu là gần nhà. Cô ta luôn nhẫn nhịn nên ngay cả Cổ Trường Ủy cũng không biết lai lịch của mình.

Mặc dù Hà Vi Trạch lần này đã bị điều khỏi tỉnh Giang Sơn nhưng không ảnh hưởng mấy đến thế lực Hà gia. Nhìn Lăng Vũ Trình là Bí thư tỉnh ủy mới thay thế Hà Vi Trạch, Hà Linh Linh có chút khó chịu.

Mời mọi người vào phòng, Hà Linh Linh liền đi ra.

Nơi này là một nhà hàng rất đặc sắc ở Bắc Kinh, rất đông khách, chi phí đắt đỏ.

Hà Linh Linh vừa đi ra thì thấy một đám người đi vào, cẩn thận nhìn thì thấy còn có một người quen. Trong đó có một người đàn ông là Bạch Kiến Quang, nghĩ đến Bạch Kiến Quang đoạt người phụ nữ của Hạng Đào, mắt Hà Linh Linh sáng lên. Có phải nên gây chuyện cho Vương Trạch Vinh không?

- Ồ, Bạch thiếu gia sao?

Hà Linh Linh cười cười đi lên chào.

Bạch Kiến Quang thấy Hà Linh Linh liền nhíu mày. Người phụ nữ này rất thất thường, Bạch Kiến Quang đúng là có chút đau đầu với cô ta, chẳng qua vẫn cười nói:

- Tiểu Hà, vẫn làm ở chi nhánh sao? Sao không tìm lão gia tử nhà cô để điều về Bắc Kinh, ở chi nhánh làm gì chứ?

- Điều này không cần Bạch thiếu gia suy nghĩ nhiều. Sao, còn cần phòng số một ư? Xin lỗi, hôm nay vừa lúc chúng tôi chiêu đãi Vương Trạch Vinh Thường Hồng ăn cơm, các anh chỉ có thể đổi chỗ khác. Ồ, tôi nhớ ra rồi, Bạch thiếu gia và Hạng Đào không quan hệ tốt, tốt nhất nên đổi chỗ khác mà ăn.

Hà Linh Linh cố ý chỉ nhắc Vương Trạch Vinh mà không nhắc Lăng Vũ Trình, cô muốn xem Bạch Kiến Quang biểu hiện gì.

Quả nhiên nghe Hà Linh Linh nói như vậy, mặt Bạch Kiến Quang tái đi.

Bạch Kiến Quang trong thời gian này có chút buồn bực, Hạng Đào chết không do y làm nhưng người ngoài lại coi y là hung thủ giết Hạng Đào. Đến cuối cùng lão gia tử bị ép lui xuống đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân dưỡng già, vừa về đến nhà là y bị người nhà coi thường. Bạch gia vẫn dựa vào lão gia tử, bây giờ lão gia tử không thể lên chức thì là đả kích quá lớn đối với Bạch gia. Khó chịu nhất đó là Bạch gia bây giờ đã là tử thù với Hạng gia, Hạng Thành thi thoảng lại phát động lực lượng nhằm vào Bạch gia.

Bây giờ nghe Hà Linh Linh nói như vậy, y có thể thấy con ả này đang cười nhạo mình sợ Vương Trạch Vinh.

Nhìn đám người đi cùng thì đều là đám bạn bè tỉnh Giang Sơn Bắc Kinh, y cảm thấy mình không thể mất mặt, không thể yếu thế được.

- Ha ha, Bạch thiếu gia, tôi không quấy rầy các anh, tôi phải đi làm công tác tiếp đón.

Hà Linh Linh nói với mấy tên thiếu gia:

- Các vị, xin lỗi, có lẽ Bạch thiếu gia không thể dùng phòng Số một chiêu đãi mọi người. Vương Trạch Vinh bây giờ không phải người bình thường đâu.

Vương Trạch Vinh không nghĩ người phụ nữ này lại gây chuyện. Sau khi vào phòng mọi người liền ngồi theo quy củ. Lăng Vũ Trình ngồi chính giữa, Tả Quân Huy và Vương Trạch Vinh ngồi hai bên. Tôn Thiệu Bình ngồi bên dưới.

Lần đầu tiên ăn cơm cùng Lăng Vũ Trình, tâm trạng Vương Trạch Vinh có chút phức tạp, chẳng qua ngoài mặt lại rất bình tĩnh.

Đồ ăn vang lên không lâu, mọi người vừa uống hết chén thì thấy giám đốc nhà hàng đi vào xin lỗi:

- Các vị, các vị, xin lỗi, phòng sớm có người đặt nhưng do tôi không kịp dặn dò bên dưới. Bây giờ khách đã tới, có phải là mời các ngài đổi phòng khác không? Vì chuộc lỗi thì chi phí của các vị hôm nay nhà hàng chúng tôi xin chịu hết.

Nghe thấy thế mọi người có chút sửng sốt. Bọn họ đều là lãnh đạo cao cấp, đúng là chưa gặp cảnh này. Đang ăn lại bị người bắt đổi phòng. Đến cấp độ bọn họ thì mặt mũi là quan trọng nhất.

Lăng Vũ Trình nhìn Cổ Trường Ủy.

Cổ Trường Ủy đã bao giờ gặp chuyện như vậy. Trước đó y đã hỏi thì biết hôm nay không ai đặt phòng này, sao đột nhiên lại xuất hiện tình huống như vậy. Thấy Lăng Vũ Trình nhìn tới, Cổ Trường Ủy đổ mồ hôi lạnh, việc này quan hệ đến tiền đồ của mình mà.

- Khi tôi đặt phòng đã hỏi thì chưa ai đặt, các anh có ý gì?

Cổ Trường Ủy trừng mắt nhìn giám đốc nhà hàng đầy tức tối.

giám đốc nhà hàng cũng buồn bực, vừa nãy Bạch thiếu gia yêu cầu hắn dù như thế nào cũng phải lấy phòng này ra. Y biết tình huống của Bạch Kiến Quang, là người Bạch gia Bắc Kinh, bố là Bộ trưởng Bộ Tài chính, đã giúp nhà hàng nhiều. Lại nhìn đám người đi cùng Bạch Kiến Quang thì đều là đám thiếu gia Bắc Kinh, mình không thể đắc tội.

Lại suy nghĩ đến những người mà Cổ Trường Ủy bố trí, mặc dù không biết bọn họ là ai nhưng Cổ Trường Ủy cũng là khách quen của mình. Chẳng qua người tỉnh Giang Sơn có vẻ không lợi hại bằng đám người Bạch Kiến Quang. Nghĩ thế nên giám đốc nhà hàng quyết định dù như thế nào cũng phải lấy phòng này cho Bạch Kiến Quang.

Mấy người tỉnh Giang Sơn thấy thế thì biết có chuyện xảy ra. Mấy người rất nhanh suy đoán câu chuyện. Vẻ mặt Lăng Vũ Trình rất khó coi, hôm nay do y làm chủ mà lại thành như thế.

Tả Quân Huy nhìn Lăng Vũ Trình đầy ẩn ý. Y thấy việc này rất thú vị. Chẳng lẽ Lăng Vũ Trình có đối thủ trên Bắc Kinh?

Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ việc là do mình mà xảy ra, hắn ngồi đó muốn xem Lăng Vũ Trình xử lý như thế nào.

Nhìn bộ dạng của Cổ Trường Ủy lúc này, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, có lẽ tên này gặp nạn rồi.