Quan Khí​

Chương 797: Người không có mắt




Sau khi nhận được điện thoại của Tả Quân Huy thông báo lên tỉnh tham dự công tác chiêu thương toàn tỉnh, Vương Trạch Vinh liền tới Phượng Hải, Long Hương Băng cùng Tiểu Giang xem xét xong vị trí xây dựng nhà máy cũng lên xe quay về Phượng Hải.

Vương Trạch Vinh cũng thấy khó hiểu mục đích Tả Quân Huy gọi mình lên tỉnh, tuy có lời đồn Thường Hồng lên cấp nhưng mà chưa xác thực, giờ Tả Quân Huy lại muốn mình đảm nhiệm một số công tác chiêu thương trong tỉnh. Việc này thực sự là cực kỳ kỳ quái, đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng vẫn đoán ra một phần dụng ý của Tả Quân Huy.

Vương Trạch Vinh vẫn thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình tỉnh Giang Sơn, mặc dù không có hỏi nhưng vẫn có nhiều người gọi điện tới kể, điều này làm cho Vương Trạch Vinh cảm nhận được sự thay đổi địa vị của mình.

Từ sau khi nguyên tổng bí thư tới Thường Hồng, những lời lẽ kêu gào đòi điều chỉnh bộ máy Thường Hồng liền biến sạch, rất nhiều người tìm tới đủ loại quan hệ rồi cửa sau để đến với Vương Trạch Vinh, ngay cả Tô Hành Chỉ cũng được không ít người mời đi ăn cơm.

Lái xe là Long Dũng Đình, ngồi bên cạnh là chị gái Long Dũng Đình, người ngoài nhìn vào cũng không nghĩ gì khác ngoài việc hâm mộ Long Dũng Đình rất được Vương Trạch Vinh trọng dụng.

Hiện giờ Long Hương Băng có cảm giác như lột xác, nhờ Tiểu Giang chỉ điểm cách ăn mặc nên quần áo rất hợp mốt, ngay bản thân nàng đã rất đẹp rồi cộng thêm một thời gian dài sống an nhàn sung sướng nên tự nhiên có khí chất một bà chủ. Phong vận một thiếu phụ thể hiện đậm chất trên người nàng nên dù đi đến đâu cũng thu hút được những ánh mắt và cái ngoái đầu.

Thấy Long Hương Băng thay đổi, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, một người cần phải làm việc thì mới được, có việc rồi thì mới có ký thác, cũng mới có tinh thần. Cũng khó trách một số bà không chịu nhàn rỗi ở trong nhà, chẳng sợ tốn tiền cũng muốn tìm một vài việc để làm.

Bây giờ Vương Trạch Vinh rất tự đắc vì việc cho Long Hương Băng đi học, nếu không nhờ thế thì nàng vẫn chỉ là hình tượng một người phụ nữ gia đình, đẹp thì có đẹp nhưng vẫn thiếu đi một loại khí chất. Đương nhiên, Vương Trạch Vinh biết, Long Hương Băng thay đổi lớn như vậy thì công lao lớn vẫn là nhờ Tiểu Giang, trong khoảng thời gian này Long Hương Băng được Tiểu Giang dẫn đi tham dự rất nhiều nơi quan trọng, do đó bản thân nàng bắt đầu tỏ rõ sự tự tin.

- Dũng Đình, thiết bị trong nhà có tốt không?

Tâm trạng Vương Trạch Vinh khá tốt, quan tâm tới cả nhà cửa của Long Dũng Đình. Ý định lúc đầu của Vương Trạch Vinh là mua một căn nhà mới, trang hoàng cho tốt rồi làm quà cưới cho Long Dũng Đình, nhưng vì nhà gái nóng lòng nên mùng 1 tháng năm đã bắt cả hai đi đăng ký kết hôn, giờ coi như đã thành gia thất cả rồi.

- Vương ca, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ.

Long Dũng Đình hiện tại đúng là toàn tâm toàn ý đi theo Vương Trạch Vinh, có sự giúp đỡ của Vương Trạch Vinh nên cuộc sống hàng ngày của hắn hiện giờ rất là thư thái. Sau khi đi đăng ký thì cả hai tới ở cùng nhau, ở trong nhà gái thì địa vị của Long Dũng Đình rất cao, bên nhà gái thấy chức Vương Trạch Vinh càng lúc càng lớn thì lại càng bắt Long Dũng Đình phải theo sát Vương Trạch Vinh.

Long Hương Băng nói:

- Bí thư Vương, việc này còn phải cảm ơn ngài, nếu không nhờ có tiền của ngài thì Dũng Đình không biết lấy đâu tiền để mua nhà!

Vừa nói tới đây, Long Hương Băng liếc nhìn đầy tình ý, không có Vương Trạch Vinh thì không có nhà nàng như hiện tại.

Vương Trạch Vinh nói:

- Còn muốn theo tôi như vậy không?

Long Hương Băng vừa nghe liền cười cười, nghiêng đầu tựa vào vai Vương Trạch Vinh, nàng có cảm giác rất thỏa mãn. Nàng rất hiểu ý của Vương Trạch Vinh, bản thân mình đi theo Vương Trạch Vinh thiệt thòi gì cả. Nàng hiểu rất rõ, Vương Trạch Vinh không hề đối xử với nàng như một bảo mẫu mà như một người phụ nữ của hắn. Nghĩ đến một người cô gái ưu tú như Tiểu Giang mà còn phải làm vợ bí mật của Vương Trạch Vinh lại còn sinh con cho hắn thì Long Hương Băng cảm thấy mình đã rất là hài lòng rồi.

Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:

- Bớt chút thời giờ đưa vợ và mời người nhà ra ngoài, mấy người chúng ta cùng ăn một bữa đi.

Long Dũng Đình vừa nghe vậy liền hưng phấn nói:

- Bọn họ đã có ý này từ lâu, chỉ e ngài là quan lớn.

Vương Trạch Vinh cười phá lên, hắn biết sở dĩ người nhà này coi trọng Long Dũng Đình thì phần nhiều bởi vì hắn là lái xe cho mình. Tình cảnh gia đình nhà gái thì Vương Trạch Vinh cũng có biết đôi chút, mọi mặt cũng không tồi, chỉ có một chút nịnh hót mà thôi, đây cũng không phải chuyện gì lớn, ở Trung Quốc hiện nay thì có mấy người không phải như vậy chứ?

Long Hương Băng có hơi lo lắng nói:

- Bí thư Vương, có ảnh hưởng đến ngài hay không?

Nàng làm chuyện gì thì đầu tiên cũng chỉ sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh.

- Dũng Đình, bọn họ có biết chuyện chị gái anh không?

Long Dũng Đình vội nói:

- Không biết.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Là lãnh đạo của anh, tôi thấy bọn họ cũng được, không có gì.

Xe tiến vào Phượng Hải, Vương Trạch Vinh nói:

- Dũng Đình, tìm một chỗ, ăn xong hẵng về.

Long Dũng Đình cũng không nói gì, thấy chị gái mình thân mật cùng với Vương Trạch Vinh như vậy thì trong lòng hắn rất vui. Xe nhanh chóng chạy tới một sơn trang trông khá xa hoa ở ven đường.

- Vương ca, đồ ăn ở đây có chút đặc sắc, ăn ở chỗ này thế nào?

Vương Trạch Vinh đã nhiều lần tới nơi này, đều là đi ngang qua thì vào ăn cơm. Đừng nhìn nơi này chỉ mở ở ven đường, trang trí bên trong rất tốt, ở đây ngoài mấy người qua đường ăn cơm ra thì người ở Phượng Hải đều tới ăn cả. Thức ăn ở đây đúng là đặc sắc.

Nhìn lại Long Hương Băng bên cạnh, Vương Trạch Vinh cảm thấy vấn đề này cũng không quá lớn, không ít người đều biết Long Hương Băng là chị của Long Dũng Đình, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Gật đầu nói:

- Ăn ở đây đi.

Ba người xuống xe rồi đi vào bên trong.

Mới đi được vài bước, Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên.

- Long tiểu thư, không ngờ cô cũng tới đây ăn cơm, muốn ăn cái gì? Tôi mời cô.

Nghe thấy giọng nói này, Vương Trạch Vinh có hơi ngạc nhiên, người này dường như rất quen với Long Hương Băng, không ngờ Long Hương Băng còn có người quen ở trong này.

Thấy là người quen của Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh cũng vui mừng, mỉm cười nhìn sang người nọ.

Đây là một người đàn ông trung niên mập mạp, trên cổ đeo một dây chuyền vang to, mặc âu phục, đi giày da sáng bóng, tay thì cầm di động trông như vừa mới gọi điện thoại xong.

- Cảm ơn tổng giám đốc Hà, chúng tôi chỉ ăn tùy tiện là được.

Long Hương Băng khẽ cười nói.

Thấy Long Hương Băng sóng vai đi cùng Vương Trạch Vinh, sắc mặt của tổng giám đốc Hà kia hơi đổi, nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi:

- Vị này là?

Long Dũng Đình đứng bên cạnh thoải mái nói với Long Hương Băng:

- Chị, đi thôi.

Hắn đương nhiên không hi vọng xuất hiện tình cảnh một người đàn ông khác theo đuổi chị gái mình. Xuất thân từ một bộ đội đặc chủng nên từ đôi mắt của tổng giám đốc Hà kia hắn nhìn được dục vọng chiếm hữu chị gái mình.

- Ồ, vị này chính là em trai của cô sao? Vậy cùng nhau ăn cơm đi.

Ánh mắt tổng giám đốc Hà nhìn về phía Long Dũng Đình dịu dàng đi rất nhiều. Chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Vương Trạch Vinh lại vẫn bất thiện, trông cứ như là Vương Trạch Vinh chiếm đoạt người phụ nữ của hắn vậy.

Vương Trạch Vinh cảm thấy có phần buồn cười, mình gần như bị không để ý tới. Hắn đương nhiên nhìn ra được cái tên tổng giám đốc Hà này có lòng theo đuổi Long Hương Băng, mặc dù Vương Trạch Vinh hi vọng Long Hương Băng có vài bạn bè, thế nhưng ánh mắt của tên tổng giám đốc Hà này khiến hắn rất khó chịu, tên này xem ra có ý với Long Hương Băng.

- Lão Hà, gặp được người quen à?

Mấy người tướng mạo phúc hậu đi tới, từ khí thế của bọn họ có thể nhìn ra đây đều là những kẻ có tiền.

- Ha ha, gặp được bạn học cũ, tôi muốn mời hai người cùng tới dùng cơm.

Tổng giám đốc Hà cười ha ha nói. Hôm nay hẹn mấy thương nhân đi liên hoan, cũng là muốn bàn mấy chuyện làm ăn, không ngờ lại gặp được đại mỹ nữ của lớp học. Hà Tường rõ ràng rất là hưng phấn, nói thật, hắn có chủ ý với Long Hương Băng cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay nhìn thấy bộ dáng của Long Hương Băng lại càng khiến hắn sáng bừng mắt. Long Hương Băng rõ ràng thời thượng hơn so với hồi còn ở lớp học, nhìn thấy Long Hương Băng đẹp từ đầu đến chân, Hà Tường quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải thu được người phụ nữ này vào tay.

Long Hương Băng khẽ nói bên tai Vương Trạch Vinh:

- Người này tên là Hà Tường, là bạn học ở lớp học vừa rồi của tôi, nghe nói là sản nghiệp liên quan tới ăn uống, kinh doanh giải trí, tài sản hơn trăm triệu, rất háo sắc làm cho nhiều người trong lớp không ưa lắm.

Long Hương Băng rất thông minh, thấy tổng giám đốc Hà cố tình bỏ qua Vương Trạch Vinh liền vội vàng giới thiệu tình hình người này cho Vương Trạch Vinh. Nói xong lời này còn bổ sung một câu:

- Tôi phiền hắn nhất.

Tới địa vị này rồi nên Vương Trạch Vinh chỉ cảm thấy buồn cười vì cái hành vi ghen tức này, hắn căn bản chẳng để ý một ông chủ nhỏ như vậy vào mắt, đừng nói là mới hơn trăm triệu, cho dù nhiều tiền hơn nữa thì không thể so sánh với quyền lực của Vương Trạch Vinh được. Người như Hà Tường thì Vương Trạch Vinh đã thấy rất nhiều, đây là loại người có chút tiền là tưởng có thể dùng tiền đập người.

- Đi thôi.

Vương Trạch Vinh dẫn đầu đi vào trong. Hắn cảm thấy tranh luận cùng người như vậy thì đúng là hạ thấp giá trị.

Hôm nay Vương Trạch Vinh chỉ mặc một bộ trang phục bình thường, nhìn qua thì trông chỉ như một người trẻ tuổi mà thôi, nếu không phải người quen biết thì thế nào cũng chỉ coi hắn là một thanh niên măng sữa.

Hà Tường rõ ràng là người không biết Vương Trạch Vinh, nghe thấy Vương Trạch Vinh không lộ vẻ gì mà chỉ nói "Đi thôi" thì tức lắm. Là thương nhân nên hắn âm thầm quan sát Vương Trạch Vinh, quần áo trên người Vương Trạch Vinh chỉ hơi đáng giá một chút, nhìn thế nào cũng không giống người có thế lực. Trong ý nghĩ của mình thì Hà Tường coi Vương Trạch Vinh và Long Hương Băng thuộc kiểu yêu đương giữa người nghèo với nhau. Người như vậy tống cổ đi rất dễ dàng, Hà Tường không chỉ một lần gặp trường hợp như vậy, từng có hai đôi tình nhân nhìn qua rất say đắm nhưng hắn liền dùng tiền để phá tan. Hắn tin hôm nay cũng không ngoại lệ, cũng chẳng biết vì sao mà từ sau khi dùng tiền chia rẽ một đôi tình nhân xong thì sau đó hắn rất thích làm chuyện như vậy.

- Long tiểu thư, vị này là bạn trai của cô à?

Hắn liền dò hỏi.

Long Hương Băng thấy Vương Trạch Vinh đã đi vào trong nên cũng không thèm trả lời Hà Tường, đuổi theo vào trong.

- Ha ha, sao thế, lần này gặp phải đinh à?

Mấy người đi cùng Hà Tường đều phá lên cười, bọn họ đều là những kẻ có tiền, bình thường đều thích chế nhạo nhau, nhìn thấy Hà Tường muốn tóm Long Hương Băng mà không được nên đều cảm thấy thú vị.

Hà Tường không chịu được vội chạy tới trước mặt Long Hương Băng ngăn lại hỏi:

- Long tiểu thư, sao không nể mặt tôi hả?

Long Dũng Đình mặc kệ, lớn tiếng nói:

- Lăn qua một bên, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi ăn cơm.

Hắn đã nhận ra tên tổng giám đốc Hà này có ý uy hiếp, vừa nghĩ tới việc có người dám uy hiếp Vương Trạch Vinh là hắn bừng bừng lửa giận.

Long Hương Băng nói:

- Tổng giám đốc Hà, thật ngại quá, chúng tôi muốn ăn cơm, xin ngài tránh ra.

- Long Hương Băng, cô đừng cho là tôi không biết hoàn cảnh của cô, không phải chỉ là một người không nghề nghiệp ở nhà sao. Cô tham gia cái lớp huấn luyện kia chẳng phải là muốn trà trộn vào hàng ngũ kẻ có tiền ư, chỉ cần cô theo tôi, tôi sẽ lập tức cho cô tiền.

Trông cái điệu bộ Hà Tường như là chỉ cần theo hắn ắt có nhiều tiền.

Vương Trạch Vinh vừa nghe xong liền nghĩ tên này cũng là người biết để ý nên đã sớm âm thầm điều tra tình hình của Long Hương Băng, còn may là mình và Long Hương Băng đã chia ra ở hai nơi chứ không đã có thể bị hắn tra ra được.

Long Hương Băng nghe thế cũng tức giận, nàng không ngờ Hà Tường lại phái người lén lút theo dõi mình, nghĩ đến chuyện cùng với Vương Trạch Vinh, nàng cảm thấy sau này làm việc nhất định phải chú ý nhiều hơn nữa.

Trong lòng Long Dũng Đình cũng tức giận, lập tức cho tên Hà Tường này một bài học.

Khi chỗ này sinh chuyện, một người trẻ tuổi vừa vặn đi ngang qua, tất cả những lời vừa rồi đều lọt vào tai hắn, vốn hắn cũng không định quản việc này nhưng trong lúc vô tình nhìn qua mọi người thì vẻ mặt của hắn liền thay đổi rất lớn.

Là Vương Trạch Vinh! Người trẻ tuổi này liếc mắt một cái liền nhìn ra người đi đầu là Vương Trạch Vinh.

Người trẻ tuổi này là con trai của Điền Chí Tường phó thị trưởng thành phố Phượng Hải, lần trước đã gặp qua Vương Trạch Vinh ở trong đám công tử. Giờ thấy Vương Trạch Vinh ở chỗ này nên hắn cảm thấy cơ hội kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh đã tới, vội vàng xông về phía trước cung kính nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, không ngờ lại được gặp anh ở đây.

Điền Vĩ này cũng là một người thông mình, thấy Vương Trạch Vinh dẫn theo phụ nữ và lái xe đến đây ắt là không muốn để lộ thân phận ra ngoài, nên liền đổi xưng hô thành Vương ca.

Trí nhớ Vương Trạch Vinh cũng rất tốt, vừa thấy hắn liền cười nói:

- Tiểu Điền cũng ăn cơm ở đây à?

Điền Vĩ không ngờ Vương Trạch Vinh lại nhớ rõ mình nên hưng phấn nói:

- Có hẹn mấy người bạn tới đây ăn cơm ấy mà, cùng ăn cơm có được không?

- Không cần, đây là hai chị em người lái xe của tôi, chúng tôi cùng đi ăn là được.

Vương Trạch Vinh nói.

Liếc nhìn Long Hương Băng một cái, Điền Vĩ nghe thấy Vương Trạch Vinh nói là chị gái của người lái xe, cười nói:

- Cùng ăn cơm thôi mà, dù sao thì thêm mấy đôi đũa thôi.

Nhìn hình dáng của Long Hương Băng, Điền Vĩ hoài nghi đây là phụ nữ của Vương Trạch Vinh, nhớ tới lời đối thoại vừa mới nghe lại nhìn qua Hà Tường liền thầm than một tiếng, tên Hà Tường này thật đúng là kẻ không có mắt. Một người nổi tiếng như Vương Trạch Vinh mà hắn cũng không biết thì đúng là có mắt không tròng!

Hà Tường không ngờ mấy người này lại coi như không có sự hiện hữu của mình, lại còn đứng đó tán gẫu, trong lòng càng tức khí, lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh:

- Cho mày 20000 tệ, lập tức biến khỏi mắt tao!

Điền Vĩ nhìn về phía tên Hà Tường ngu ngốc, hắn không nghĩ tới lại có người dám đập tiền ở trước mặt Vương Trạch Vinh.

- Vương ca, tôi sửa hắn một chút nhé?

Điền Vĩ hỏi.

- Ừ, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Vương Trạch Vinh không muốn tốn thời gian về chuyện này, muốn chỉnh tên này thì chỉ cần động ngón út mà thôi.

- Vương ca, mời ngài, việc này cứ giao cho tôi.

Điền Vĩ đương nhiên không bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt Vương Trạch Vinh lần này, hắn đã nghe được tin tức Vương Trạch Vinh sắp trở thành thường vụ tỉnh ủy. Bố của mình đang tìm trăm phương nghìn kế để móc nối được với Vương Trạch Vinh, có lẽ đây cũng là cơ hội của bố mình. Hắn cảm thấy chỉ có làm tốt việc này thì mới có thể chân chính tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, khi nghĩ tới hàng đống quan hệ sau lưng Vương Trạch Vinh thì Điền Vĩ biết chắc cơ hội này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, liếc mắt khen ngợi Điền Vĩ một cái liền đi vào trong.

- Thằng ranh kia, mày là ai, mau tránh ra, ông đây sẽ dùng tiền đập chết thằng oắt kia!

Hà Tường chưa từng bị người coi thường như vậy, thấy Điền Vĩ đứng chắn trước mặt mình liền hét lên. Điền Vĩ nhận ra hắn nhưng hắn thì lại không biết Điền Vĩ.

- Hà Tường đúng không, giám đốc công ty giải trí Phượng Hải! Lão cứ chờ sụp đổ đi.

Điền Vĩ nhìn Hà Tường nói.

Lúc này mới có một ông chủ nhận ra Điền Vĩ, vội vàng tới gần nói:

- Điền thiếu gia, có chuyện gì thì từ từ nói, lão Hà cũng chỉ là xúc động nhất thời, cậu đừng nên so đo với hắn, như vậy đi, tôi xin làm người hòa giải, mọi người cười một cái cho qua, thế nào?

Điền Vĩ vừa thấy là ông chủ một mỏ than, tài sản cũng có mấy trăm triệu, ông chủ này tên là Đậu Hữu Lợi.

- Lão Đậu, không phải tôi không nể mặt lão, là do Hà Tường không có mắt, chúng ta đều quen biết, tôi khuyên lão nên cách xa hắn một chút, nếu không thì chờ chuyện vui đi!

Lời của Điền Vĩ khiến cho Đậu Hữu Lợi kinh hãi, hắn biết khá rõ tình hình Điền Vĩ, bố tên này là một phó thị trưởng, mặc dù chưa được tiến vào thường vụ thị uỷ nhưng quan hệ vẫn rất mạnh. Nghĩ đến việc Điền Vĩ phải đứng ra giúp người thì hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng người trẻ tuổi vừa rồi mới đi vào hẳn là có lai lịch.

Đậu Hữu Lợi là người làm ăn về than đá nên thời gian giao tiếp với bên chính quyền tương đối nhiều, vừa rồi chỉ cảm thấy Vương Trạch Vinh quen mắt giờ cẩn thận nhớ lại bộ dạng của Vương Trạch Vinh liền lập tức hoảng sợ. Nếu quần áo của người trẻ tuổi kia nghiêm túc thêm một chút thì chính là người nổi danh toàn tỉnh! Hắn rốt cuộc nhớ tới Vương Trạch Vinh, vừa thấy vậy hắn lập tức minh bạch lời của Điền Vĩ, ở gần Hà Tường giống như là đụng phải chuyện đáng sợ, do đó hắn nhanh chóng lui sang một bên chứ không dám đừng gần Hà Tường nữa.

- Điền thiếu gia, cậu cứ làm việc của mình, công ty tôi còn có chút việc phải xử lý, tôi đi trước, có cơ hội sẽ mời cậu bồi tội.

Đậu Hữu Lợi biết Hà Tường đã xong rồi, sau khi cáo từ liền tức tốc rời đi.

Tất cả mọi người đều là dân làm ăn tinh minh, những người này nhìn thấy nơi hung hiểm đều lấy cớ rời đi.

Hà Tường ở nguyên chỗ cũng cảm nhận được không ổn, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nhưng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Đậu Hữu Lợi là hắn đã muốn rụt cổ lại rồi.

- Bỏ đi, mình còn có việc, không so đo với hắn nữa.

Nói một câu lấy lệ rồi Hà Tường cũng nhanh chóng đi về.

Nhìn theo bóng lưng Hà Tường, trên mặt Điền Vĩ lộ ra một nụ cười đặc biệt, nhờ có tên Hà Tường không có mắt nhìn người mà mình có thể lợi dụng hắn để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Việc này nhất định phải làm tốt, làm sao để Vương Trạch Vinh hài lòng mới được.