Quan Khí​

Chương 750: Con đường phát triển




Đường Bắc Kinh cũng không nhanh, trên đường về, Vương Trạch Vinh cảm thấy có nhiều chỗ ngăn cản. Hắn lắc đầu vì vấn đề giao thông Trung Quốc. Các thành phố lớn bé ở Trung Quốc bây giờ đâu đâu cũng tắc đường, ngay cả huyện thành nhỏ ở Thường Hồng cũng thi thoảng tắc đường.

Nhìn đoàn xe kéo dài, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mấy năm nữa sẽ như thế nào? Trên đường chẳng lẽ là một con rắn dài sao? Bây giờ bãi gửi xe cũng là một vấn đề rất lớn.

Đối với xe riêng, Vương Trạch Vinh đã cho nhân viên đi điều tra. Thông qua điều tra hắn có chút ngạc nhiên là không ít người không mua xe, nguyên nhân chủ yếu là chỗ đỗ xe. Trong tiểu khu thì chỗ đỗ xe càng lúc càng ít. Bởi vì giá xe Trung Quốc không cao, vài chục ngàn là mua được một chiếc xe vừa phải. Nếu gia đình nào ở Trung Quốc cũng mua xe thì đường sẽ hỏng hết.

Sao lại nghĩ tới cái này?

Vương Trạch Vinh lắc đầu, gần đây mình thấy việc gì đều nghĩ đến công việc.

Tuy nói không muốn nghĩ nhưng suy nghĩ cứ hiện lên. Hắn nghĩ tới nguồn năng lượng mới.

Nghĩ đến việc này, Vương Trạch Vinh nhìn đoàn xe trước mặt. Bây giờ xe ô tô càng lúc càng lớn, xem ra dùng xăng dầu là không được rồi. Bởi vì tắc đường nên Vương Trạch Vinh càng lúc càng nghĩ nhiều thứ. Trước kia đã đề xuất sử dụng điện cho xe ô tô. Chẳng qua có mấy vấn đề khó có thể giải quyết. Ví dụ như nạp điện tốn thời gian, hai là dung lượng ắc quy. Bây giờ Ắc quy mới mà Thường Hồng nghiên cứu ra hoàn toàn có thể giải quyết được vấn đề này.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền gọi cho Long Hương Băng.

- Hương Băng, em học đến đâu rồi?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Long Hương Băng vừa về đến nhà, thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, cô vui vẻ nói:

- Trạch Vinh, anh đã về?

- Anh vẫn ở Bắc Kinh.

- Trạch Vinh, còn một tuần nữa là học xong. Sau khi học xong em không biết nên làm gì.

Sau khi đi học, Long Hương Băng rất chú tâm. Cô cũng thấy tự tin hơn nhiều vì tiếp xúc với những người thành công trong kinh doanh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Em nghiên cứu việc sản xuất và tiêu thụ ô tô, đến lúc đó để em tham gia hạng mục này.

Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc xây dựng nhà máy ô tô chạy điện. Hắn dự định để Tiểu Giang làm tổng phụ trách, Long Hương Băng quản lý. Tin rằng công ty này sẽ rất có tương lai.

Long Hương Băng có chút lo lắng nói:

- Trạch Vinh, em có thể sao?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đương nhiên không phải do một mình em làm, anh sẽ tìm nhân tài ở việc này làm. Em chủ yếu khống chế công ty là được.

Long Hương Băng rất vui vì Vương Trạch Vinh đã giao việc cho mình, cô không hỏi hạng mục cụ thể là gì.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi suy nghĩ một chút. Hắn bây giờ đó chính là lợi dụng Ắc quy của công ty Thường Hồng làm ra, sau đó sản xuất ô tô chạy bằng động cơ điện.

Vương Trạch Vinh tin rằng việc này mà thành sẽ đạt thành công rất lớn.

Sau đó Vương Trạch Vinh gọi Ngô Uy Hoa rồi nói:

- Tôi muốn xây dựng công ty ô tô điện ở Thường Hồng, đến lúc đó sẽ cho người đến đàm phán việc cung cấp ắc quy của công ty Ắc quy Thường Hồng.

Sau khi ông bố lui ra, Ngô Uy Hoa quan hệ với Vương Trạch Vinh lại gần hơn. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Ngô Uy Hoa cười nói:

- Không phải chỉ là cung cấp Ắc quy sao, không vấn đề gì. Muốn Ắc quy như thế nào thì chúng ta sẽ sản xuất loại đó.

Vương Trạch Vinh nói:

- Công ty vận hành thế nào rồi?

Ngô Uy Hoa nói:

- Biết sao được, cổ phần đã được phân phối lại. Quốc gia chiếm 70%, chúng ta chỉ có 30%, lãi ít rồi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chú đó, đây là việc tốt. Công ty lãi lớn như vậy, có thể được 30% đã là cao lắm rồi. Đừng thấy chỉ là 30%, thị trường là cả thế giới, chú còn sợ thiếu tiền sao?

Ngô Uy Hoa cười ha hả nói:

- Nói cũng đúng, bây giờ tôi mới yên tâm.

Gọi xong thì thấy vẫn tắc đường. Vương Trạch Vinh lại nghĩ tiếp đến ô tô điện. Hắn tin rằng chỉ cần loại ô tô này xuất hiện thì các trạm đổ xăng ở khắp nơi sẽ hoàn toàn thay đổi.

Long Hương Băng là người phụ nữ của mình, lại học tập cẩn thận nên tin cô quản lý tốt công ty.

Thực ra Vương Trạch Vinh coi trọng nhất chính là Tiểu Giang. Công ty của Tiểu Giang càng lúc càng lớn, bây giờ cô không có nhiều thời gian mà làm. Vì thế giao công ty ô tô điện cho Long Hương Băng cũng là để cô có việc mà làm.

Đường mãi mới thông, Vương Trạch Vinh lao nhanh về trước.

Đi qua một ngã rẽ, Vương Trạch Vinh thấy phía trước tổ chức triển lãm ô tô. Vương Trạch Vinh cũng muốn xem nên lái xe tới đó.

Đỗ xe, Vương Trạch Vinh đi tới xem.

Ban tổ chức cũng là người có thực lực, trong triển lãm xe thì có đủ kiểu dáng xe. Đi một vòng để xem, Vương Trạch Vinh phát hiện có mấy xe ô tô chạy điện, chẳng qua ắc quy thì không tốt.

Thấy xe chạy bằng Ắc quy này, Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra. Nếu mình mở một công ty ô tô điện, các công ty khác cũng mua Ắc quy Thường Hồng thì sẽ như thế nào? Nếu như vậy thì ô tô điện của mình sẽ gặp sức cạnh tranh rất mạnh.

Vương Trạch Vinh tìm ghế ngồi xuống rồi suy nghĩ. Hắn cảm thấy mình vẫn nghĩ thiếu gì đó. Trung Quốc có nhiều nhất chính là làm giả, chỉ cần xe điện của mình vừa ra thì mọi người biết Thường Hồng có Ắc quy đó, tin rằng thế giới sẽ phát triển loại ô tô điện này. Công ty mình là công ty nhỏ, sao có thể cạnh tranh được.

Vương Trạch Vinh muốn xây dựng công ty ở huyện Tông Bình Thường Hồng. Sau khi đường thông thì đây là trung tâm luân chuyển của Thường Hồng. Vương Trạch Vinh nghĩ đến thành lập một công ty sản xuất ô tô khổng lồ. Chỉ cần huyện Tông Bình có hạng mục này thì kinh tế sẽ phát triển mạnh.

Vương Trạch Vinh cầm điện thoại di động gọi cho Tiểu Giang rồi nói suy nghĩ của mình ra.

Tiểu Giang nói:

- Trạch Vinh, thực ra cạnh tranh đâu cũng có, điều này là không thể tránh khỏi. Quan trọng là chúng ta có thể đi trước người khác hay không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này anh cũng nghĩ tới. Với thực lực của Trung Quốc thì căn bản không thể cạnh tranh với các tập đoàn ô tô lớn trên thế giới. Bọn họ nếu thay đổi động cơ sang thành Ắc quy, chúng ta căn bản không thể cạnh tranh với bọn họ.

Tiểu Giang cười nói:

- Trạch Vinh, anh lại nghĩ nhầm rồi. Anh nghĩ xem, các tập đoàn lớn có thể dễ thay đổi công nghệ vậy sao? Chúng ta có thể đăng ký một công ty, sau đó mua một vài công ty sản xuất ô tô nước ngoài, lợi dụng kỹ thuật của bọn họ mà mở rộng thật nhanh. Khi chúng ta chiếm lĩnh được thị trường thì bọn họ mới có phản ứng, đến lúc bọn họ cũng thay đổi thì xe của chúng ta đã có thương hiệu.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Xem ra khả năng kinh doanh của em quá cao, việc này giao cho em. Vấn đề tài chính thì không vấn đề gì, vài tỷ thì anh cũng huy động được, nếu không được thì kéo người tham gia.

- Trạch Vinh, miếng bánh này quá lớn, chúng ta không thể ăn hết. Em có một suy nghĩ là kéo Hạng gia vào.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nói:

- Việc do em làm chủ, người phụ trách là Long Hương Băng.

Nghe Vương Trạch Vinh tin mình như vậy, Tiểu Giang cười nói:

- Ông xã yên tâm, đây là kinh doanh của nhà ta, em nhất định làm tốt.

Vương Trạch Vinh lại nói việc xây dựng công ty ở huyện Tông Bình.

Tiểu Giang nói:

- Thường Hồng rất nhanh sẽ thành nơi phát triển nguồn năng lượng mới của thế giới, xây dựng ở huyện Tông Bình là rất tốt. Em cũng nghĩ như vậy, gần công ty Ắc quy, giá thành sản phẩm của chúng ta sẽ giảm nhiều, khả năng cạnh tranh càng cao hơn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh chỉ nghĩ phát triển kinh tế huyện Tông Bình, không nghĩ nhiều như vậy.

- Trạch Vinh, em bây giờ sẽ lập tức bắt tay vào công việc. Chúng ta không làm thì thôi, đã làm phải mạnh nhất.

Vương Trạch Vinh biết việc này không đơn giản nhưng hắn tin Tiểu Giang.

Vương Trạch Vinh coi như yên tâm đối với việc này, hắn cảm thấy đầu óc mình đã thoáng hơn nhiều. Thường Hồng có thể sẽ thành trung tâm của nguồn năng lượng mới. Chỉ cần điều này thành thì Thường Hồng sẽ phát triển mạnh. Xem ra ngoài xe ô tô điện thì còn có thể phát triển nhiều hạng mục khác nhờ Ắc quy. Thường Hồng có sáu huyện, huyện Tông Bình sẽ là thí điểm rồi mở rộng ra các huyện khác thì Thường Hồng phát triển càng nhanh hơn nữa.

Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng kích động. Hắn cảm thấy mình cần đi gặp bố Uông Phỉ để hỏi ý kiến ông.