Quan Khí​

Chương 746: Một lần xung đột với Phú gia




Vương Trạch Vinh không lâu sau đã quen thuộc với bảy tám tên thiếu gia này. Đám bạn Hạng Định đều thích náo nhiệt, chỗ dựa của bọn họ về cơ bản đều là lãnh đạo cấp bộ. Chỗ dựa của Vương Trạch Vinh mặc dù là bố vợ, nhưng bởi vì hắn đã là Bí thư thị ủy nên thành người có chức cao nhất trong đám này, không lâu sau đã thành trung tâm ở đây.

Đám thiếu gia này từ nhỏ đã biết việc quan trường, thấy rất nhiều thứ. Bây giờ Vương Trạch Vinh mới hơn 30 thì đều biết tiền đồ của hắn rất huy hoàng. Mọi người đều tìm cách để tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Đang nói chuyện thì bố Phó Tuyết Kiện gọi tới. Y phát hiện gần đây con mình hay đi chơi cùng với đám thiếu gia Bắc Kinh, y vốn định mắng một trận thì Phó Tuyết Kiện bán đứng Vương Trạch Vinh ra.

- Bố, bọn con đang tiếp đón Vương Trạch Vinh Thường Hồng, có thể chờ con làm xong việc rồi về không?

Phó Tuyết Kiện cố ý nói chuyện hôm nay là tiếp đón Vương Trạch Vinh.

- Con nói ai, Vương Trạch Vinh Thường Hồng?

Bố Phó Tuyết Kiện hỏi lại rồi cười nói:

- Như vậy không gấp, con phải học hỏi và quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.

Dập máy, Phó Tuyết Kiện không khỏi lắc đầu. Hôm nay lão gia tử nhà mình thay đổi rồi. Nghe thấy mình đang đi cùng Vương Trạch Vinh liền nói thế. Từ việc này làm Phó Tuyết Kiện càng thêm cung kính với Vương Trạch Vinh.

Tuy không biết thân phận cụ thể của Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh lại rất thông minh. Cô ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh mà quan sát. Cô đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh đã thành trung tâm của đám người này.

Lưu Băng Tinh có thể làm ca sĩ nổi tiếng cả nước như bây giờ thì con đường không quá thuận lợi. Nếu không có người thầm giúp đỡ thì cô biết mình đã sớm bị đào thải.

Làng giải trí không tốt đẹp như cô vẫn nghĩ. Một người muốn thành công thì dù có năng lực lớn đến đâu mà không nỗ lực sẽ không thể thành công. Từ sau khi vào vòng tròn này, cô thấy nhiều quy tắc ngầm. Ví dụ mấy cô gái đang ngâm mình ở đây mà nói, ai cũng có rất nhiều fan. Nhưng khi ngôi sao gặp quyền lực thì không là gì cả.

Nghĩ đến tương lai của mình, Lưu Băng Tinh đã nghĩ mình căn bản không thể bảo vệ trước mặt các nhân vật lớn như thế này.

Nhìn qua làn hơi nước, Lưu Băng Tinh lén nhìn Vương Trạch Vinh đang ở đó, xem đây phải nhân vật lớn không? Chẳng qua nhìn Vương Trạch Vinh còn trẻ mà đã làm quan to, Lưu Băng Tinh vẫn có thể chấp nhận.

Ngâm nước một lúc, đám thiếu gia khác đều ôm cô gái đi theo mình, nhưng người đàn ông bên cạnh mình không hề có hành động gì, điều này làm Lưu Băng Tinh hơi buồn bã. Mình đi đâu mà chẳng đầy người vây quanh, sao người đàn ông này lại không chú ý tới mình?

Vương Trạch Vinh không để ý đến Lưu Băng Tinh, hắn ngâm mình trong suối nước nóng và vứt bỏ những gì phiền não trong đầu. Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thì thấy màu tím lại nhiều hơn, điều này nói rõ phương hướng phát triển của mình là tốt. Chuyện hôm nay làm hắn vui, ít nhất đám thiếu gia này đều muốn tạo quan hệ với mình. Hắn không khỏi cảm thấy tự hào.

Đang khi Vương Trạch Vinh nghĩ thì nghe thấy Hạng Định tranh cãi gì đó trong điện thoại.

Nhìn Hạng Định đang tức tối, Vương Trạch Vinh nói:

- Sao thế?

Hạng Định nói:

- Mẹ nó chứ, không ngờ có thằng muốn Lưu Băng Tinh tới đó.

Nhìn thoáng qua Lưu Băng Tinh bên cạnh, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Hạng Định.

Hạng Định nói:

- Hôm nay em đã hẹn Lưu Băng Tinh tới, không ngờ con của Chủ nhiệm Phú Thì Dân đòi cô ta tới.

Phú Thì Dân? Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến Phó bí thư Phú Thì Cách tỉnh Giang Sơn bị mình ép phải rời đi. Hai người này có phải là anh em?

Vương Trạch Vinh liền noí:

- Phú Thì Cách có quan hệ gì với y?

Hầu Dã nói:

- Bọn họ là anh em, Phú Thì Dân là anh trai. Thằng mà Hạng Định nói là Phú Cương, dựa vào gia tộc nên ra vẻ ta đây.

Nghe Hầu Dã nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng nghĩ ra được sau khi Hạng Thành lui thì tên Phú Thì Dân này thay chức.

Biết rõ điều này, Vương Trạch Vinh không coi Phú Cương vào đâu. Phú gia bây giờ không có bao lực lực, hơn nữa chuyện con cháu đâu thể dẫn đến bậc cha chú đánh nhau. Hắn muốn xem Phú Cương là người như thế nào.

Nghĩ đến mấy người nói thì Lưu Băng Tinh như món hàng, Vương Trạch Vinh nhìn cô ta thì thấy trong mắt cô ta có vẻ khuất phục.

Giúp một chút vậy.

Đầu tiên đây là mặt mũi của hắn, người phụ nữ của mình bị người khác đòi đi, đây là việc làm hắn mất mặt. Vương Trạch Vinh không muốn mất mặt. Hơn nữa từ trong mắt Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh biết mình dù như thế nào cũng phải giúp cô.

- Không cần để ý đến nó, tôi muốn xem Phú Cương là người như thế nào.

Vương Trạch Vinh từ từ nói.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Định cười ha hả nói:

- Được, vậy mọi người ngồi xem trò hay vậy.

- Ồ, Hạng thiếu gia, hôm nay nghĩ như thế nào mà muốn tranh gái với tôi?

Không lâu sau một tên thanh niên đi tới, đi cùng y còn có hai người nữa.

Thấy Phú Cương đi vào, Vương Trạch Vinh cười cười. Hai người kia thì hắn nhận ra, một là Phú Dũng con của Phú Thì Cách, không ngờ y cũng lên Bắc Kinh. Người kia là Vũ Kiệt Khai Thành phố Phượng Hải.

Vũ Kiệt Khai thấy Vương Trạch Vinh, lần trước y còn chủ động nhờ Vương Trạch Vinh giới thiệu mình với Uông Nhật Thần. Nhưng sau đó sợ không chắc chắn nên tạo quan hệ với Phú Cương, hy vọng quan hệ được với Phú gia.

Đột nhiên nhìn thấy Vương Trạch Vinh, Vũ Kiệt Khai tái mặt rồi thầm nghĩ xong rồi.

Phú Dũng cũng sợ Vương Trạch Vinh. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh liền khẽ lui về sau lưng Phú Cương.

Thấy Vũ Kiệt Khai xuất hiện ở đây, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn vốn còn định giúp Vũ Kiệt Khai, bây giờ không cần rồi. Người này bước cả hai thuyền thì không việc gì phải giúp.

Phú Cương thấy Phú Dũng lui ra sau liền khó hiểu hỏi:

- Sao thế?

Phú Dũng khẽ kéo áo Phú Cương rồi nhỏ giọng nói:

- Vương Trạch Vinh cũng ở đây.

- Hừ, chỉ là thằng Vương Trạch Vinh chứ có gì.

Y vừa nói ra liền há hốc mồm, vội vàng nhìn tới.

Đám thiếu gia ở đây thì y biết, y nhìn về phía Vương Trạch Vinh là người mình chưa gặp.

Sau khi Phú Thì Cách bị ép khỏi tỉnh Giang Sơn, trưởng bối Phú gia đã thầm ra lệnh sau này thấy Vương Trạch Vinh thì tốt nhất tránh đi. Phú Cương ít nhiều biết một chút. Ở việc Phú Thì Cách tuy Vương Trạch Vinh không đưa ra chứng cứ nào nữa, nhưng chắc trong tay hắn còn thứ gì đó. Nếu chọc giận Vương Trạch Vinh thì không biết hắn sẽ làm gì nữa.

Phú Cương rất thông minh, chỉnh đám Hạng Định là quá dễ dàng. Có làm khó Hạng Định thì tên này cũng không nói với cha chú. Trong lúc chỉnh đối phương, Phú Cương đều có hạn mức, quyết không vượt quá điểm giới hạn của Hạng Định, vì thế Hạng Định luôn bị thiệt. Điều này khiến nhiều người cũng kính sợ y.

Hôm nay nghe Hạng Định bỏ nhiều tiền mà kéo ngôi sao mình chú ý đã lâu, Phú Cương rất tức tối nên định tranh với Hạng Định. Không ngờ lại gặp phải Vương Trạch Vinh ở đây.

Trong nháy mắt khi thấy Vương Trạch Vinh, Phú Cương biết việc này không thể trêu chọc Vương Trạch Vinh. Không biết chừng mang tới tai nạn cho Phú gia thì sao?

Khi mọi người nghĩ sẽ có chuyện xảy ra thì thấy Phú Cương đi lên vài bước bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương ca sao, tôi là Phú Cương, rất vui được gặp anh. Tôi không biết Lưu Băng Tinh mời đến tiếp anh, xin lỗi. Hôm khác tôi bày tiệc xin lỗi.

Nói xong y liền nhìn Hạng Định mà nói:

- Hạng thiếu gia, xin lỗi. Vương ca nếu muốn phụ nữ thì anh nói thẳng chứ. Anh tiếp Vương ca tốt vào nhé, chúng tôi đi trước.

Phú Cương nói xong liền dẫn người rời đi.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng không ngờ đến. Hắn không ngờ đối phương tự động rời đi.

Hạng Định nhìn đám Phú Cương đi ra, hắn trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên.

- Mẹ nó chứ.