Quan Khí​

Chương 72: Chúc mừng




Cửa phòng làm việc của Đinh Lỗi đóng chặt. Vương Trạch Vinh biết nhất định Đinh Lỗi đang ở trong phòng. Trong hai ngày này, Đinh Lỗi phảng phất như biết được hậu quả của mình, trên cơ bản không xen vào công tác của xã Hoàn Thành nữa, mỗi ngày tới cơ quan đều đóng chặt cửa phòng làm việc, vào lướt web.

Tiểu Giang mượn cớ gửi công văn, chạy tới phòng làm việc của Đinh Lỗi xem xét. Theo lời của cô, vẻ mặt Đinh Lỗi rất không tốt.

Việc này khiến Vương Trạch Vinh khá cảnh giác. Sau khi lên làm lãnh đạo, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, về sau làm việc nhất định phải cẩn thận mới được.

Mở báo ra, Vương Trạch Vinh xem các tin tức trong đó. Khi thấy bức hình Bí thư Thị ủy mới đang tươi cười trong đó, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ khi nào thì mình cũng có thể uy phong được như vậy?

Đinh….

Chuông điện thoại trên bàn chợt vang lên

Vừa nhìn dãy số thì thấy là di động của Chánh văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Đoạn Văn Lượng.

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng, mình và Đoạn Văn Lượng dường như không có kết giao gì mấy, tuy rằng nhớ được số điện thoại di động của y nhưng hai người cũng chưa từng giao lưu gì mấy. Chẳng lẽ trên huyện có chuyện gì xảy ra?

- Trạch Vinh, chúc mừng cậu!

Trong giọng nói của Đoạn Văn Lượng lộ ra vẻ thân thiết, vừa mở miệng liền tỏ vẻ chúc mừng.

- A, là Chánh văn phòng Đoàn. Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi thế?

Nếu đối phương tỏ vẻ thân thiết, Vương Trạch Vinh hỏi lại tương tự.

- Trạch Vinh, vừa rồi ở huyện có tổ chức hội nghị thường ủy, cậu đã được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy xã Hoàn Thành. Cậu phải mời khách đó nha.

Đoạn Văn Lượng nói nhỏ.

- Bí thư Đảng ủy!

Vương Trạch Vinh chấn động trong lòng, không ngờ Đinh Lỗi xảy ra chuyện, vị trí Bí thư này lại rơi ngay xuống đầu mình. Nghe lời của Đoạn Văn Lượng thì việc này hẳn là thực.

- Chánh văn phòng Đoàn hay nói giỡn. Sao tôi có thể làm bí thư được chứ?

Vương Trạch Vinh vẫn hơi nghi ngờ nói.

- Yên tâm đi, hội nghị đã thống nhất, công văn sẽ lập tức được gửi xuống. Tôi tranh thủ thời gian thông báo trước cho cậu một tiếng. Được rồi, tôi còn có việc, khi tới huyện thì nhất định phải mời khách đó nha.

Đoạn Văn Lượng nói xong liền treo điện thoại.

Vừa mới buông điện thoại, di động trên người lại vang lên.

Vừa nhìn thì thấy là số điện thoại của Chánh văn phòng Ban Tuyên giáo huyện ủy Hầu Tiến Ba.

- Lão Vương, chú em thăng tiến cũng quá nhanh đó, lại thăng tiếp! Lần này nhất định phải mời khách.

Hầu Tiến Ba và Vương Trạch Vinh xem như quen biết đã lâu, nói chuyện khá tùy tiện.

- Lão Hầu, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Thăng cái gì mà thăng?

Vương Trạch Vinh cũng muốn xác định một chút tin tức này.

- Lão Vương, vừa rồi Huyện ủy mở hội nghị thường ủy, chú em được quyết định bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy xã Hoàn Thành. Tôi cũng vừa nghe nói liền gọi điện thoại cho cậu, ông bạn thân ạ.

- Lão Hầu, nội dung cụ thể là thế nào? Có thể lộ ra một chút được không?

Trong lòng Vương Trạch Vinh khá kích động nhưng lại càng hiếu kỳ hơn, liền hỏi Hầu Tiến Ba.

- Tôi cũng nghe nói, Đinh Lỗi điều tới phòng Nông Nghiệp huyện làm một tổ trưởng, xem như rớt đài. Trịnh Thu Lực tiếp nhận vị trí của cậu. Điều một phó chủ tịch xã tới chỗ các cậu, Ủy viên Ban tổ chức xã Đại Sơn tên là Từ Vinh Hoa, mặt khác cơ bản không thay đổi.

Buông điện thoại xuống, Vương Trạch Vinh cũng đã nắm được cơ bản tình hình. Không ngờ huyện lại điều chỉnh bộ máy lãnh đạo xã như vậy, Nghĩ tới việc Đinh Lỗi bị điều tới cục Nông Nghiệp làm một trưởng phòng, Vương Trạch Vinh cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu đối với Đinh Lỗi.

Đang suy nghĩ thì Tiểu Giang đẩy cửa đi vào, trên mặt cô đầy vẻ vui mừng, nói với Vương Trạch Vinh:

- Chúc mừng Vương ca lại thăng một bậc!

Vương Trạch Vinh thầm thở dài trong lòng. Hiện giờ sao Huyện ủy họp lại chẳng hề giữ được chút bí mật nào thế? Giờ mới chấm dứt hội nghị chưa được bao lâu, vậy mà dường như toàn bộ mọi người đều đã biết cả.

- Không được đồn loạn như thế.

Vương Trạch Vinh nghiêm mặt nói. Trước khi chính thức công bố thì tốt nhất là không nên nghị luận loại chuyện này. Nếu không rơi vào tay lãnh đạo nào đó, lại phát sinh biến số cũng không chừng.

- Ha hả….

Tiểu Giang cười đi tới nói:

- Tuân mệnh, bí thư đại nhân của em.

Vương Trạch Vinh có thể lên làm Bí thư Đảng ủy, trong lòng Tiểu Giang rất vui sướng. Có Vương Trạch Vinh tồn tại, vị trí của cô sẽ càng ngày càng ổn. Hiện giờ cô đã trói chặt vận mệnh của mình với Vương Trạch Vinh.

Phất phất tay để Tiểu Giang rời đi, Vương Trạch Vinh đứng một mình trầm tư. Bước tiếp theo sau khi lên làm Bí thư Đảng ủy cần phải làm gì? Trong các thành viên Đảng ủy, trừ Tiểu Giang, Lưu Minh Xuân hẳn là sẽ dựa vào bên mình. Ôn Tiến Tài hóa ra là người của Đinh Lỗi. Hiện tại Đinh Lỗi ngã, không biết có thể tranh thủ nắm lấy hay không? Nghĩ đến Trịnh Thu Lực lên làm chủ tịch xã, sau này liệu y có thể có động thái nào mới hay không, Vương Trạch Vinh cũng có chút đau đầu. Thằng nhãi này không gây sự mới là lạ. Tôn Kế Mẫn và Từ Vinh Hoa mới tới sẽ đứng về bên nào cũng cần phải quan sát kỹ.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trên bàn lại đổ chuông, hóa ra là Tả Chính gọi tới.

Nhìn thấy dãy số phòng làm việc của Tả Chính, Vương Trạch Vinh biết việc này trên cơ bản đã được chứng thực.

- Vâng, tôi là Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí lập tức đến chỗ tôi một chút.

Tả Chính nói với giọng rất nghiêm túc.

Treo điện thoại, Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang ở bên ngoài:

- Tôi phải lên Huyện ủy một chuyến.

Vừa nghe lời này, Tiểu Giang vội vàng chạy ra ngoài như một con bướm vờn hoa để chuẩn bị xe.

Lúc này trong phòng làm việc của Đinh Lỗi cũng đổ chuông điện thoại.

Đang ngồi ở trong phòng làm việc lên mạng, Đinh Lỗi vừa thấy là điện thoại của Trịnh Chí Minh, vội nhấc máy cung kính nói:

- Phó bí thư Trịnh, tôi là Đinh Lỗi.

- Tiểu Đinh à, lần này cậu thật sự là sai quá mức. Hội nghị thường ủy vốn định cắt chức và kỷ luật cậu, tôi cố gắng một chút, cậu chịu khó tới phòng Nông Nghiệp làm một tổ trưởng đã, chờ có cơ hội thì sẽ tính.

Trong giọng nói của Trịnh Chí Minh lộ ra vẻ cảm khái.

Đinh Lỗi vừa nghe lời này, biết đây là phán quyết của huyện đối với mình, nghẹn ngào nói:

- Phó bí thư Trịnh, tôi biết lần này sai lầm quá mức, cảm tạ sự trợ giúp của ngài. Tôi nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân thật nghiêm khắc.

- Cứ như vậy đi.

Trịnh Chí Minh treo điện thoại.

Nghe tiếng ô tô nổ máy trong sân, Đinh Lỗi đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy Vương Trạch Vinh lên xe, trên mặt y hiện ra vẻ phức tạp.

Lúc này di động của Vương Trạch Vinh cũng đổ chuông không ngừng. Những người quen thuộc và không quen thuộc đều gọi điện thoại tới, tất cả đều không ngoài việc chúc mừng.

Vương Trạch Vinh không ngừng tiếp điện thoại, trong lòng thầm nghĩ trải qua biến hóa nhân sinh, việc này mới thật sự lộ ra huyền diệu trong đó!

Khiến Vương Trạch Vinh thật không ngờ chính là, chỗ của Lữ Khánh Phân hiện giờ cũng phi thường náo nhiệt.

Tin tức Vương Trạch Vinh sắp đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy xã lan truyền rất nhanh tới xã Hoàn Thành. Không ít cán bộ trong xã đều chạy tới chỗ Lữ Khánh Phân tỏ vẻ chúc mừng.

- Lữ đại tỷ, Lữ Hàm Yên nhà chị thật sự là có phúc!

- Dì Lữ, sau này phải nhờ ngài chiếu cố đó.

- Trưởng phòng Lữ, chị phải nói giúp tôi trước mặt Bí thư nha.

Nghe một đám đồng sự liên tục lấy lòng mình, Lữ Khánh Phân thật sự không hiểu ra sao cả, kinh ngạc nói:

- Mọi người rốt cuộc nói cái gì? Sao tôi chẳng hiểu gì cả thế?

Nhìn biểu tình của Lữ Khánh Phân, đồng nghiệp Hoàng Minh Châu có chồng làm ở ủy ban nhân dân huyện cười nói với Lữ Khánh Phân:

- Chị mà còn không biết à? Con rể của chị sắp lên làm Bí thư Đảng ủy xã rồi đó.

- Bí thư!

Hai mắt Lữ Khánh Phân lập tức sáng ngời, miệng há hốc, hỏi:

- Cô nói là thằng ranh Vương Trạch Vinh đó sắp thăng quan à?

Nghe Lữ Khánh Phân nói Vương Trạch Vinh là thằng ranh, mọi người rất tức cười: người đàn bà này quả thật là may mắn, sinh ra được đứa con gái tốt như vậy.

Lúc này Lữ Khánh Phân mới phản ứng, vỗ đánh bộp một cái vào đùi, lẩm bẩm:

- Vẫn là con gái mình cao minh!

Nghĩ tới việc con gái mình sớm tính toán trước, trói Vương Trạch Vinh vào giường, cô cảm thấy mình đúng là kém ánh mắt nhìn người hơn cả con gái.

- Mọi người nói thật đấy chứ?

Lữ Khánh Phân vẫn hơi nghi ngờ, liền hỏi lại.

Hoàng Minh Châu đi tới nắm tay Lữ Khánh Phân nói:

- Bà chị của em, việc này ai cũng biết cả rồi. Ông xã em mới gọi điện thoại tới, nói công văn đã chuẩn bị xong rồi. Vừa rồi Bí thư Đảng ủy ngồi xe đi ra ngoài, em đoán có lẽ là huyện gọi cậu ấy lên nói chuyện.

Sau khi xác nhận tin này, Lữ Khánh Phân vung tay lên nói:

- Tốt, hôm nay tôi mời khách, tất cả mọi người tới Triêu Dương Cư ăn cơm.

Trong văn phòng ồ lên tiếng hoan hô vui vẻ.

Giờ tới chỗ của Lữ Hàm Yên.

Mấy ngày nay cô thực sự lo lắng vì việc của Vương Trạch Vinh. Đủ loại lời đồn bất lợi cho Vương Trạch Vinh lan truyền tới tai cô. Tuy rằng cô không thèm để ý Vương Trạch Vinh có giữ được chức quan hay không, nhưng cô vẫn hy vọng Vương Trạch Vinh có thể tiếp tục tiến bộ.

Việc khiến Lữ Hàm Yên không thoải mái nhất chính thái độ của là Bí thư huyện Đoàn đã không còn thân thiết đối với cô như trước nữa. Bí thư huyện Đoàn là Diệp Ny Na vốn rất thân thiết với Lữ Hàm Yên, khi không có việc gì cũng gọi cô lên huyện nghiên cứu tổ chức công tác Đoàn. Mấy ngày trước, Lữ Hàm Yên lên văn phòng huyện Đoàn, Diệp Ny Na cũng không còn thái độ thân thiết như trước nữa, nhìn thấy Lữ Hàm Yên chỉ hừ mũi một tiếng rồi bỏ đi. Việc này Lữ Hàm Yên cũng hiểu được một chút. Trước kia là biết Vương Trạch Vinh có chút quan hệ, cho nên cô ta mới tỏ vẻ thân thiện, hiện giờ nghe nói Vương Trạch Vinh không có chỗ dựa vững chắc, bởi vậy cũng mất đi hứng thú đối với mình. Đây là một người đàn bà quá thực tế.

Vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.

Lữ Hàm Yên đứng lên cầm lấy điện thoại nghe, trong điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ của Diệp Ny Na

- Hàm Yên, sao mấy ngày nay không lên chỗ tôi thế? Ngày mai tôi muốn xuống xã của cô xem công tác kiến thiết tổ chức Đoàn của hợp tác xã. Thế nào?

- A, là bí thư Diệp à! Chị có thể xuống đây chỉ đạo công tác, đương nhiên chúng tôi rất hoan nghênh!

Tuy rằng Lữ Hàm Yên không biết vì sao đột nhiên Diệp Ny Na lại nghĩ tới việc kiểm tra công tác, nhưng đối phương lộ ra vẻ thân thiết như vậy khiến tâm tình không vui vừa rồi của Lữ Hàm Yên liền tan thành mây khói.

- Hàm Yên, cô cần phải báo cáo trước một chút với bí thư nhà cô đó.

Diệp Ny Na nói giỡn một câu.

Lời này khiến cho Lữ Hàm Yên trận khó hiểu nói:

- Nhà tôi làm gì có bí thư nào?

- Ha ha, cô còn không biết à? Trước hết xin chúc mừng cô, người đó nhà cô hiện tại đã là Bí thư Đảng ủy xã Hoàn Thành. Khi nào thì được ăn kẹo cưới của hai người thế?

Diệp Ny Na cười nói, trong giọng nói càng lộ vẻ thân thiết.

Sau khi treo điện thoại, tâm tình Lữ Hàm Yên đột nhiên tốt hẳn lên, khe khẽ lẩm nhẩm mấy câu hát.

Tiếp đó, chỗ của Lữ Hàm Yên cũng càng ngày càng nhiều các cô gái đến chơi. Mọi người không ngừng nói những lời chúc mừng. Tuy rằng Lữ Hàm Yên có thể nhìn ra được có một số người có thần sắc ghen tị nhưng tâm tình của cô vẫn rất tốt.