Quan Khí​

Chương 671: Bí thư Uông trước khi về hưu




Tỉnh ủy rất coi trọng việc Tổng bí thư đến thăm bà con Thường Hồng trước đợt tết, các cơ quan liên quan tới Thường Hồng để chị đạo công việc. Cuối tuần Uông Nhật Thần đến Thường Hồng. Uông Nhật Thần vừa đến liền lắng nghe Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm báo cáo công việc, sau đó đến Huyện Hồng An kiểm tra công tác.

Uông Nhật Thần vừa đi vừa hỏi tình hình từ chỗ Vương Trạch Vinh.

Mặc dù không ngừng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo về tình hình Thường Hồng, nhưng lần này đi xem xét thực tế khiến Uông Nhật Thần rất hài lòng.

- Thấy tình hình của Thường Hồng, tôi rất yên tâm.

Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh.

Rất nhiều phóng viên truyền thông đi theo Thường Hồng. Thường Hồng trước là một thành phố bị hủy diệt mà không đầy năm đã biến hoá nhiều như vậy khiến ai cũng vui mừng.

Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Lục Bích Tuyết nói:

- Tốc độ xây dựng của Thường Hồng rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy mà lo hết chỗ ở cho dân, xây dựng thành phố đã thể hiện ra khí thể của một thành phố lớn. Ở Thường Hồng đã không còn sự đau buồn sau cơn động đất, rất tốt. Điều này nói rõ Thị ủy, Ủy ban Thường Hồng đã có thành tích trong công tác. Tỉnh ủy sẽ tuyên truyền việc này.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Chủ yếu là do Tỉnh ủy ủng hộ. Gần một năm nay Tỉnh ủy lúc nào cũng toàn lực ủng hộ Thường Hồng xây dựng. Không có Tỉnh ủy ủng hộ thì Thường Hồng không thể phát triển nhanh như vậy.

Uông Nhật Thần nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì khá vui. Nhìn Bí thư thị ủy trẻ tuổi này, Uông Nhật Thần khá tự hào. Đây là cán bộ do một tay mình bồi dưỡng, đây là cán bộ vào lúc quan trọng làm được việc.

Nghĩ đến việc mình sắp lui, Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:

- Tiểu Vương, Thường Hồng được Trung ương xác định làm Thành phố công nghệ cao, bây giờ xây dựng thành phố đã đạt được thành tích rất lớn. Các đồng chí phải đẩy mạnh phát triển công nghệ cao, đây là công tác kéo dài. Tôi hy vọng khi còn sống có thể thấy khoa học kỹ thuật của Thường Hồng phát triển mạnh.

- Xin Bí thư Uông yên tâm, tin rằng không lâu nữa các hạng mục khoa học kỹ thuật của Thường Hồng sẽ phát triển rất nhanh.

Vương Trạch Vinh rất cảm kích việc Uông Nhật Thần đề bạt mình. Bí thư Uông vẫn luôn bồi dưỡng mình, tuy nói ban đầu đề bạt chỉ là báo ơn nhưng sau đó ông không ngừng giúp mình như một người ông với cháu, điều này nói rõ ông lão sớm coi hắn là người nhà.

Vào Khu công nghệ cao Thường Hồng, Uông Nhật Thần đi kiểm tra bên trong và thấy rất vui vì sự phát triển khoa học kỹ thuật của Thường Hồng. Chẳng qua ông vẫn thấy còn chút khiếm khuyết, ông nhìn Vương Trạch Vinh một chút và dự định nhắc nhở hắn. Trung ương nếu như xác định Thường Hồng làm Thành phố công nghệ cao thì Tổng bí thư lần này nhất định sẽ đến đây.

Uông Nhật Thần nói:

- Thường Hồng có hạng mục nào về công nghệ cao không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Trung ương đã xác định Thường Hồng làm Thành phố công nghệ cao, ở phương diện này Thường Hồng được Trung ương và Tỉnh ủy rất ủng hộ, chúng tôi cũng đã thăm dò nhiều hướng phát triển, đã hợp tác một hạng mục với tập đoàn điện tử Mỹ, thu hút một công ty sản xuất thuốc sinh học. Còn có không ít hạng mục mà tỉnh giúp làm thành, các hạng mục này trong tương lai không xa sẽ sinh lãi rất lớn. Thường Hồng cũng có một công ty đầu tư mạo hiểm, công ty này đã thu hút được nhiều hạng mục, trong đó có hạng mục là sản xuất ắc quy, kỹ thuật này đầu tiên không gây hại đến môi trường, sau đó khi đưa vào sử dụng thì Ắc quy loại này sẽ mang tới cách mạng lớn. Chỉ cần có ánh sáng là Ắc quy sẽ cung cấp được điện, chỉ cần sạc điện khoảng mười phút là có thể cung cấp cho một gia đình dùng trong nửa tháng.

Nghe thấy thế mọi người đều giật mình, nếu thật như vậy thì đây không phải kỹ thuật bình thường. Kỹ thuật này chính là đi trước thời đại.

Trưởng ban Tuyên giáo Lục Bích Tuyết nói:

- Bí thư Vương, kỹ thuật này nghiên cứu đến giai đoạn nào rồi?

Vương Trạch Vinh nói:

- Đang hoàn thiện, tôi tin rằng rất nhanh có thể đưa vào sử dụng.

Một quan chức đi theo nói:

- Nếu thật sự như vậy thì cần nhà máy điện làm gì nữa?

Đúng thế, đây là một vấn đề.

Uông Nhật Thần nói:

- Còn giấu thứ như vậy ư? Trên tỉnh xem ra phải nghiên cứu việc này mới được, đây không phải vấn đề kỹ thuật mà liên quan đến chính sách quốc gia. Kỹ thuật mới này xuất hiện sẽ mang đến nhiều vấn đề, dính dáng đến việc điều chỉnh nhiều ngành nghề. Tiểu Vương, kỹ thuật này sử dụng nhất định phải rất thận trọng, xem Trung ương có chỉ thị gì không. Hơn nữa kỹ thuật này phải giữ bí mật.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Xin Bí thư yên tâm, tôi sớm đã bố trí là kỹ thuật này liên quan đến nhiều việc, chúng tôi dự định khi hoàn thiện mới báo cáo lên Tỉnh ủy.

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Bây giờ thế giới không ngừng xảy ra chiến tranh vì dầu mỏ, nếu kỹ thuật này thật sự tốt như vậy thì là việc rất lớn. Sau khi Tổng bí thư tới thì đó sẽ là một đề tài báo cáo.

Mọi người đi theo Uông Nhật Thần kiểm tra các nơi, không ít người đang suy nghĩ đến kỹ thuật Ắc quy mới này. Ắc quy trước đây tuy có nhưng tần tại nhiều vấn đề, sạc điện khó khăn, tuổi thọ sử dụng, thể tích, ô nhiễm nên không thể đẩy mạnh sử dụng. Nếu đúng như lời Vương Trạch Vinh nói thì loại kỹ thuật mới này sử dụng ánh sáng để sạc điện, hơn mười phút mà thôi. Đầu tiên ô tô có thể sử dụng mà thay cho xăng dầu, sau đó có thể thay đổi đồ điện trong gia đình. Đây đúng là đi trước thời đại.

Uông Nhật Thần nghĩ đến rất nhiều việc, ông thầm than kỹ thuật này bây giờ mà nhân rộng sẽ không phải thời cơ tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với kinh tế Trung Quốc. Có nhân rộng hay không phải do Quốc vụ viện tổ chức chuyên gia luận chứng mới được. Phát triển khoa học kỹ thuật là tốt nhưng tuyệt đối không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống rất nhiều người, càng không thể để quốc tế chấn động.

Uông Nhật Thần biết chỉ cần kỹ thuật này vừa xuất hiện thì Thường Hồng trở thành Thành phố công nghệ cao sẽ không có vấn đề gì.

Đối với Uông Nhật Thần mà nói kỹ thuật này không phải khi mình còn đương chức mà thấy xuất hiện. Ông không khỏi thầm than năm tháng không đợi người.

Uông Nhật Thần vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Xem ra các cậu làm rất nhiều công việc.

Về khách sạn, Uông Nhật Thần gọi Vương Trạch Vinh vào phòng mình.

- Trạch Vinh, tôi rất hài lòng với công tác của cậu ở Thường Hồng.

Uông Nhật Thần bây giờ không còn vẻ của một Bí thư tỉnh ủy nữa mà giống như hai người thân trong gia đình nói chuyện vậy.

Mặc dù Uông Nhật Thần như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cung kính nói:

- Không có Bí thư Uông thì sẽ không có tôi ngày hôm nay.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Ngày cưới của Tiểu Kiều đã được xác định. Bởi vì Lãnh đạo trung ương sẽ đi thăm nhân dân trong dịp tết nên chỉ có thể để sang năm mới. Lần trước đã nói mời cậu đi uống rượu, qua lễ Nguyên tiêu thì cậu bố trí công việc rồi cùng đi với tôi lên Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Cảm ơn Bí thư đã tin tưởng tôi.

Vương Trạch Vinh biết rõ Uông Kiều cưới thì không phải người bình thường có thể vào, người đến đó đều là những người giẫm chân gây chấn động. Bây giờ mình được mời thì quá tuyệt vời.

Uông Nhật Thần nói:

- Chuyện kết hôn của hai đứa cũng chỉ mời một số người thân quen mà thôi. Đại hội sắp đến nên không thể tổ chức quá lớn, cậu không cần mang quà. Nếu cậu mang quà thì tôi sẽ không cho cậu vào cửa.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này, đến cấp bậc Lãnh đạo trung ương thì đâu để ý đến tiền nữa.

Hai người nói chuyện không ngờ là việc kết hôn của Uông Kiều, nếu việc này để người ngoài nghe thấy thì không hiểu sẽ nghĩ như thế nào?

Có thể là sắp về hưu nên Uông Nhật Thần không còn quá uy nghiêm như trước, ông chỉ điểm vài điều cho Vương Trạch Vinh.

Sau khi ra khỏi phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than lần này mình thấy một mặt khác của Bí thư tỉnh ủy. Trong lúc nói chuyện Uông Nhật Thần nhắc nhiều nhất là việc của Uông Phỉ. Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Uông Nhật Thần rất quan tâm đến chuyện của Uông Phỉ.

Mặc dù không biết tại sao Uông Nhật Thần lại nói nhiều về Uông Phỉ với mình như vậy, nhưng Vương Trạch Vinh có cảm giác như ngồi trên đống lửa. Uông Phỉ nhiều lần từ chối việc trong nhà giới thiệu đối tượng cho cô, mà trong đó hầu hết là nhân vật xuất sắc. Vương Trạch Vinh hiểu suy nghĩ của Uông Phỉ nhưng việc này hắn không thể làm gì.