Quan Khí​

Chương 647: Xuất hiện xã hội đen




Thấy Điền Lệ Vân nóng lòng muốn quyết tâm dựa vào mình, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Có Điền Lệ Vân dựa vào thì mình sẽ dễ dàng khống chế ban Tổ chức cán bộ.

Hai người vừa ăn vừa bàn bạc công tác của ban Tổ chức cán bộ. Điền Lệ Vân bởi vì được Vương Trạch Vinh thu nhận nên trong lòng hưng phấn, vừa ăn vừa nói.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng sớm hiểu rõ tình hình ban Tổ chức cán bộ, bây giờ nghe Điền Lệ Vân nói thì càng hiểu sâu hơn.

Trong báo cáo của Điền Lệ Vân, Vương Trạch Vinh coi như biết một vài tình hình mới của ban Tổ chức cán bộ. Trong thời gian ngắn do Cận Hình Đào và Phùng Triêu Lâm hình thành liên minh nên y bắt đầu chèn ép xa lánh người khác phái trong ban Tổ chức cán bộ. Bây giờ ban Tổ chức cán bộ có ba phái, một là người của Cận Hình Đào, một của Điền Lệ Vân, một do Phó trưởng ban Cao Lâm Uy cầm đầu, đây là phái trung lập.

Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ nhiều cái này, chỉ cần trong ban Tổ chức cán bộ có người của mình là được. Bây giờ Điền Lệ Vân đã dựa vào mình, đối với hắn là Bí thư thị ủy mà nói thì các nhân vật không quan trọng không cần.

- Trưởng ban Điền, hôm nay tôi yêu cầu Trưởng ban Cận đi làm một nhiệm vụ đó là đưa ra phương án điều chỉnh cán bộ. Chị có ý kiến gì với việc này không?

Biết Vương Trạch Vinh đang thử mình, Điền Lệ Vân suy nghĩ một chút rồi nói:

- Quan trọng phải xem suy nghĩ của Bí thư Vương. Nếu muốn cân bằng thì có thể dùng nội dung của Trưởng ban Cận một chút, nếu muốn mọi người đoàn kết xung quanh Thị ủy thì không thể dùng phương án đó.

Điền Lệ Vân căn bản không biết Cận Hình Đào sẽ đưa ra phương án gì nhưng vẫn nói như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân một chút, thấy Điền Lệ Vân có vẻ rất cẩn thận nên cười nói:

- Trưởng ban Điền, tôi tin chị.

Lời này mặc dù không tỏ vẻ gì nhưng Điền Lệ Vân nghe thấy liền thở dài một tiếng. Câu hỏi của Vương Trạch Vinh thực ra là thử xem mình có dựa vào hay không mà thôi.

- Bí thư Vương, hay là tôi làm ra một phương án?

Điền Lệ Vân cẩn thận nói. Cô coi như hiểu rõ mục đích mà Vương Trạch Vinh gặp mình. Vương Trạch Vinh muốn có người trong ban Tổ chức cán bộ. Cận Hình Đào không nghe lời cũng không sao, đến lúc đó không dùng là được. Nghĩ đến ý đồ của Vương Trạch Vinh, Điền Lệ Vân mặc dù biết như vậy sẽ hoàn toàn đối đầu đám người Phùng Triêu Lâm, nhưng nghĩ đến mục đích của mình thì cô chỉ có thể kiên quyết đứng về phía Vương Trạch Vinh.

Nhìn Điền Lệ Vân, Vương Trạch Vinh rất ấn tượng với nữ Phó trưởng ban này. Đây là một người thông minh, cô ta có thể lập tức nghĩ ra điều mình muốn, vậy là tốt rồi.

- Rất tốt, chị cũng làm ra một phương án rồi cùng báo cáo lên với Trưởng ban Cận.

Nói đến đây hai người coi như đã bàn xong vấn đề công việc, thời gian sau đó chỉ là chuyện ngoài lề.

Vương Trạch Vinh tin rằng với năng lực của Điền Lệ Vân thì cô ta có thể hoàn toàn đưa ra một phương án hợp ý mình.

- Bí thư Vương, ngài có yêu cầu gì với phương án này không?

Điền Lệ Vân suy nghĩ một chút rồi nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lần này dùng phương thức cạnh tranh công khai, chúng tôi nhất định sẽ đưa người thích hợp lên vị trí.

Điền Lệ Vân nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm.

Cô biết mình nên làm như thế nào.

Nhìn Vương Trạch Vinh vui vẻ như vậy, Điền Lệ Vân dự định gọi em gái mình vào để Vương Trạch Vinh càng vui hơn.

Đang nói chuyện vui vẻ thì Vương Trạch Vinh nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Vương Trạch Vinh đang định hỏi thì Long Dũng Đình và Tô Hành Chỉ đi vào. Hai người mặc dù ăn cơm với người đẹp nhưng vẫn thầm quan sát tình hình xung quanh. Nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, bọn họ liền chạy đến chỗ Vương Trạch Vinh.

Long Dũng Đình nói:

- Bí thư Vương, bên ngoài có người gây chuyện.

Vương Trạch Vinh nhìn Điền Lệ Vân, Điền Lệ Vân dù như thế nào cũng là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ. Ở Thường Hồng này sao có người dám đến gây chuyện ở quán của em gái cô ta?

Điền Lệ Vân có chút giật mình nói:

- Bí thư Vương cứ ngồi, tôi ra xem một chút.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chị đi đi, tôi cũng muốn xem ai đến gây sự.

Bởi vì lo cho em gái mình nên Điền Lệ Vân vội vàng đi ra.

Vương Trạch Vinh nói với hai người Long Dũng Đình và Tô Hành Chỉ:

- Chúng ta cũng ra xem một chút.

Lúc này trong đại sảnh có hai đám người đang đứng. Một bên là nhân viên Khu nghỉ dưỡng, cầm đầu là Điền Lệ Thủy. Một bên là đám người có hình xăm cầm gậy sắt trong tay.

- Xã hội đen.

Vừa nhìn cảnh này, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt lại. Hắn không ngờ Thường Hồng còn có thế lực này. Vương Trạch Vinh không khỏi có cái nhìn với Cục trưởng cục Công an Lô Ba. Lô Ba làm ăn thế nào mà để ở Thường Hồng có thế lực này.

- Điền Lệ Thủy, cô có phải không muốn mở Khu nghỉ dưỡng này?

Tên đàn anh xã hội đen kiêu ngạo nói.

- Khương Đại Nha, các người dám đến gây loạn, chẳng lẽ không sợ ăn cơm tù sao?

Điền Lệ Thủy không hề sợ sệt nói.

- Ha ha.

Khương Đại Nha cười phá lên nói:

- Tôi nói cho cô, cô bây giờ có hai con đường. Một là tôi đập nát Khu nghỉ dưỡng này, một là phục vụ tốt, sau này tôi sẽ bảo vệ cô. Ăn cơm tù, Khương Đại Nha này sợ gì? Cô nhìn đám đàn em của tôi đi, cảnh sát đến thì sao chứ? Chỉ cần các người dám bắt tôi, đàn em tôi sẽ đập phá Khu nghỉ dưỡng của cô. Không ngừng đập phá, tôi xem cô có thể giữ được bao lâu.

Vương Trạch Vinh đúng là mở rộng tầm mắt, hắn chưa bao giờ gặp người như vậy. Biết đối phương có thế lực mà không sợ, trực tiếp uy hiếp.

Điền Lệ Vân lúc này đã đứng bên cạnh Điền Lệ Thủy rồi nói với Khương Đại Nha:

- Khương Đại Nha, nếu anh lập tức rời đi thì thì chúng tôi không báo cảnh sát. Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí với anh.

Vương Trạch Vinh nghe Điền Lệ Vân nói như vậy liền khẽ lắc đầu. Từ giọng của Điền Lệ Vân, Vương Trạch Vinh có thể nghe ra cô ta không muốn quá đắc tội với Khương Đại Nha. Nguyên nhân là gì?

Tô Hành Chỉ ở bên nhỏ giọng nói:

- Bí thư Vương, nghe nói Khương Đại Nha có quan hệ nhất định với con của Chủ tịch tỉnh Hồng.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì liền nghĩ đây là kẻ lừa gạt?

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Tô Hành Chỉ đương nhiên biết Bí thư Vương nghĩ gì nên nói:

- Bí thư Vương, người này thì khác. Y mặc dù ở ở Thường Hồng nhưng đã lâu không ở tại đây. Nghe nói phát triển trên tỉnh thành, không biết vì nguyên nhân gì mà hôm nay lại chạy tới đây gây chuyện.

Thấy Vương Trạch Vinh đi tới, Điền Lệ Vân yên tâm hơn. Cô đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:

- Bí thư Vương, ngài nên làm chủ cho em gái tôi.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Điền Lệ Vân vội vàng nói tình hình ra. Nghe xong Điền Lệ Vân nói, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Điền Lệ Thủy đang đứng đó đầy tức giận. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ cô gái này đẹp như vậy bảo sao không xảy ra chuyện.

Lần này Khương Đại Nha và một tên thiếu gia trên tỉnh tới Thường Hồng chơi, tên thiếu gia này không biết như thế nào mà coi trọng Điền Lệ Thủy, đòi Điền Lệ Thủy phải tiếp mình. Điền Lệ Thủy vốn nghĩ là ăn cơm uống rượu nên đi tới một chuyến. Kết quả trên bàn rượu tên thiếu gia kia động tay động chân với cô ta, còn trả tiền đòi Điền Lệ Thủy ngủ với mình. Đừng nhìn Điền Lệ Thủy có thể ngồi ăn với khách, nhưng rất bảo thủ. Cô liền lập tức chống đối, còn tát tên thiếu gia kia một cái và ra ngoài phòng.

Tên thiếu gia sao có thể chấp nhận một con đàn bà đánh, y tức giận muốn cho Điền Lệ Thủy biết mặt.

Khương Đại Nha thấy cảnh này liền gọi điện bảo đám đàn em tới.

- Người kia là ai?

Vương Trạch Vinh mặc dù đoán được nhưng vẫn hỏi.

Điền Lệ Vân nói:

- Hình như là con Chủ tịch tỉnh Hồng.

Nghe thấy là con Hồng Quân, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Sao mình cứ đi đâu cũng gặp Hồng Quân thế nhỉ?

Bảo sao Điền Lệ Vân lại lo lắng.

Vương Trạch Vinh nhìn hai người phụ nữ. Mặc dù Điền Lệ Vân là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ, nhưng đối mặt con chủ tịch tỉnh, cô ta không có lực lượng để chống lại. Chuyện này đúng là không thể đưa ra ngoài, ai nói con trai chủ tịch tỉnh muốn cưỡng ép phụ nữ, bây giờ còn không thấy người ta xuất hiện mà. Lại nhìn Khương Đại Nha thì thấy toàn là đám xã hội đen, những người này động cái là đánh nhau, người bình thường đúng là sợ chúng.

Đối phó đám xã hội đen này sẽ bị con của chủ tịch tỉnh trả thù.

Đối mặt chuyện này Vương Trạch Vinh không thể nào nhân nhượng. Hắn thầm than làm quan tốt đúng là khó.