Quan Khí​

Chương 594: Tranh công




- Bí thư Uông, Chủ tịch Hồng, tôi là Phùng Triêu Lâm Thường Hồng, tôi muốn báo cáo với hai ngài một chuyện. Vừa nãy Bí thư Vương Trạch Vinh gặp cơn dư chấn nên bị thương nặng và hôn mê.

)

Sau khi Vương Trạch Vinh bị trọng thương, Phùng Triêu Lâm lập tức báo cáo với lãnh đạo cấp trên.

Lãnh đạo tỉnh ủy đang vui mừng vì Thường Hồng đã phái đội phối hợp thi công nên đường rất nhanh sẽ thông. Nhưng khi mọi người đang vui vẻ thì Phùng Triêu Lâm báo cáo tin này làm mọi người rất giật mình.

Biết tin tức này, Uông Nhật Thần và Hồng Quân đều giật mình. Vào lúc này Vương Trạch Vinh sao có thể xảy ra chuyện. Từ tình hình cứu nạn ở Thường Hồng có thể thấy Vương Trạch Vinh có tác dụng không thể thay thế. Nếu Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì Thường Hồng không phải sẽ loạn sao?

- Phùng Triêu Lâm, tình huống là như thế nào?

Uông Nhật Thần trầm giọng nói.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Bí thư Uông, vừa nãy Bí thư Vương cứu một nhân viên cứu hộ nên bị một vật nặng từ trên rơi xuống trúng đầu chảy máu rất nhiều, bây giờ đang cấp cứu. Tôi vừa đi xem thì trong lúc nhất thời Bí thư Vương không thể tỉnh lại.

Hồng Quân nghe tin này liền lập tức nói với Phùng Triêu Lâm:

- Phùng Triêu Lâm, trong khi Vương Trạch Vinh bị thương, anh nhất định phải gánh vác trách nhiệm, nhất định phải làm tốt công tác.

Phùng Triêu Lâm lập tức nói:

- Xin Tỉnh ủy yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác này.

Y báo cáo tin này chỉ có một mục đích là muốn nói cho Tỉnh ủy biết bắt đầu từ bây giờ công tác cứu nạn ở Thường Hồng do mình phụ trách.

Sau khi thông báo xong, Ngô Kim Thành nói với Phùng Triêu Lâm:

- Thị trưởng Phùng, tình hình bây giờ còn không rõ ràng, Bí thư Vương chỉ bị thương chứ không nặng. Báo cáo với Tỉnh ủy như vậy có phải quá vội vàng không?

Phùng Triêu Lâm nhìn Ngô Kim Thành rồi nói:

- Vào lúc này Bí thư Vương xảy ra chuyện như vậy, chúng ta trước tiên phải báo cáo với lãnh đạo cấp trên. Điều này sẽ giúp lãnh đạo cấp trên có quyết định chính xác.

Phó bí thư Lưu Gia Hà nói:

- Phải xem thương thế của Bí thư Vương thế nào hãy nói.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh bị thương trong công việc, tình huống của Bí thư thì chúng ta phải coi trọng. Trên đầu có vết thương lớn như vậy thì tôi nghĩ chỉ dựa vào lực lượng ở Thường Hồng thì không thể hồi phục. Mọi người thấy như vậy có được không, lập tức dùng trực thăng đưa Bí thư Vương ra ngoài cấp cứu?

Lúc này Trương Chấn Trung nghe thấy tin Vương Trạch Vinh bị thương đã chạy về.

Thấy Trương Chấn Trung đến, Phùng Triêu Lâm liền nói suy nghĩ của mình với đối phương…

Trương Chấn Trung nói:

- Thị trưởng Phùng, Thường Hồng bây giờ không thể không có Bí thư Vương. Anh có biết nếu quần chúng nhân dân biết Bí thư Vương rời đi thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào không?

Phùng Triêu Lâm cười nói:

- Chính ủy Vương, anh nói sai rồi. Thường Hồng mặc dù xảy ra động đất lớn như vậy nhưng công tác cứu nạn không phải do một mình Bí thư Vương làm. Đó là chuyện của Thị ủy, có mọi người ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa chúng ta làm như vậy là giúp Bí thư Vương mau chóng hồi phục. Nếu xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?

Phùng Triêu Lâm nói như vậy, Trương Chấn Trung có chút do dự. Nếu Vương Trạch Vinh bởi vì không được cấp cứu mà xảy ra chuyện thì mình đúng là không thể gánh vác trách nhiệm.

Thấy Trương Chấn Trung không nói gì, Phùng Triêu Lâm nói:

- Thực tế đồng chí Vương Trạch Vinh bị thương nên không thể chỉ huy công tác cứu nạn. Tôi thấy như vậy, bây giờ do tôi chỉ huy, hy vọng mọi người phải làm tốt công tác của mình.

Thấy Phùng Triêu Lâm không đi tìm hiểu tình hình của Vương Trạch Vinh đã vội vàng đoạt quyền, các thường vụ đều thầm nghĩ sao muốn tranh quyền gấp như vậy?

Tâm trạng Phùng Triêu Lâm lúc này khá tốt. Y vốn nghĩ mình đến đây chỉ cho có, nhưng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy. Vương Trạch Vinh bị thương, mình có thể danh chính ngôn thuận đoạt một nửa công lao, thậm chí còn nhiều hơn.

Nghĩ đến thành tích rất lớn sẽ đạt được, Phùng Triêu Lâm nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh rời đi thì mọi chuyện sẽ do mình định đoạt.

- Lão Ngô, anh ở lại một chút.

Thấy các thường vụ đi ra, Phùng Triêu Lâm gọi Ngô Kim Thành lại.

Ngô Kim Thành đứng đó nhìn Phùng Triêu Lâm. Y biết ý đồ của Phùng Triêu Lâm nên có chút khó chịu mà nói:

- Thị trưởng Phùng, còn chuyện gì vậy?

Đưa cho Ngô Kim Thành một điếu thuốc lá, Phùng Triêu Lâm châm cho mình rồi nói:

- Lão Ngô, công tác cứu nạn của Thường Hồng được cả nước chú ý, chúng ta nhất định phải tuyên truyền thật tốt. Tôi có một suy nghĩ, ban Tuyên giáo các anh hãy ghi lại toàn bộ tình huống cứu nạn.

Ngô Kim Thành nói:

- Việc này Bí thư Vương đã phân công và đang tiến hành. Từ sau khi trạm truyền thanh được dựng lại, các phóng viên đều đến các điểm cứu nạn, bọn họ vừa phối hợp cứu người vừa có trách nhiệm thu thập tin tức.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Là Thị ủy, chính quyền, công tác của chúng ta rất quan trọng, phải để quần chúng nhân dân biết công tác của chúng ta. Tôi nghĩ như vậy, mỗi một thường vụ khi tham gia cứu nạn đều sẽ có một phóng viên đi theo, nhất định phải ghi lại công việc của mọi người. Sau khi đường thông thì tin rằng sẽ có nhiều phóng viên đi vào, chúng ta có thể cung cấp tài liệu này cho bọn họ.

Ngô Kim Thành giả vờ không rõ nên nói:

- Thị trưởng Phùng, các đồng chí vẫn làm việc này, nội dung tuyên truyền rất nhiều, cung cấp mấy thứ này ra thì tình hình Thường Hồng sẽ rõ ràng hiện ra trước nhân dân cả nước.

Phùng Triêu Lâm nhìn Ngô Kim Thành rồi thầm nghĩ đối phương không thể không hiểu ý mình, sao còn giả vờ?

- Ha ha, lão Ngô, anh là thường vụ thì cũng phải thể hiện rõ công tác của anh khi cứu nạn. Việc này tôi thấy anh nên lập tức tiến hành.

Ngô Kim Thành nói:

- Nhân viên bây giờ đều đang tham gia cứu người, sợ không có nhân viên rảnh rỗi.

Bởi vì các thường vụ Thường Hồng đến từ các nơi nên Ngô Kim Thành không sợ đắc tội Phùng Triêu Lâm, không biết ai có thế lực lớn hơn nhau mà. Thấy Phùng Triêu Lâm muốn đoạt công của Vương Trạch Vinh, y đương nhiên không muốn làm đồng bọn của Phùng Triêu Lâm.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Phải coi đây là một nhiệm vụ chính trị. Tuyên truyền thường vụ Thường Hồng cũng là tuyên truyền Thường Hồng.

Ngô Kim Thành nói:

- Được, tôi sẽ đi điều động người.

Phùng Triêu Lâm lúc này mới tươi cười nói:

- Tôi bây giờ sẽ đến phía thành tây xem xét tình hình, các phóng viên sẽ đi cùng. Có phóng viên đi theo sẽ toàn diện tuyên truyền công tác cứu nạn ở đó.

Lúc này y liền kéo Ngô Kim Thành đi triệu tập phóng viên.

Chính ủy Quân khu Trương Chấn Trung lập tức chạy đến thăm Vương Trạch Vinh. Theo Trương Chấn Trung, tính mạng của Vương Trạch Vinh rất quan trọng, nhất định không thể xảy ra chuyện.

Thông qua công tác cứu nạn hơn một ngày qua, Trương Chấn Trung rất phục Vương Trạch Vinh.

Trên đường đi Trương Chấn Trung rất lo lắng Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện.

- Bí thư Vương thế nào rồi?

Còn cách khá xa Trương Chấn Trung đã lớn tiếng kêu.

Bên ngoài lều có rất nhiều người. Mọi người nghe thấy Bí thư Vương bị thương đều tới.

Cũng may không mấy người biết chuyện Vương Trạch Vinh bị thương, nếu không sẽ không biết có bao người tới. Trong lần cứu nạn này rất nhiều người cảm thấy Vương Trạch Vinh có ơn với mình.

Đương nhiên mọi người sở dĩ biết công tác của Vương Trạch Vinh là do truyền thanh không ngừng phát công tác của Thị ủy, điều này làm mọi người biết Thị ủy luôn ở bên mình.

Khi Trương Chấn Trung đến nơi, nhân viên cứu hộ kia đang khổ sở nói:

- Đều do tôi không tốt làm liên lụy Bí thư Vương.

- Rốt cuộc như thế nào?

Trương Chấn Trung hỏi một Bí thư chi bộ đảng đứng đây.

Bí thư này nói:

- Bác sĩ đã xử lý vết thương và nói rất nhanh sẽ tỉnh lại. Tôi sợ bị thương bên trong thì khó mà nói.

Trương Chấn Trung trừng mắt nhìn người này rồi đi vào trong.

Trương Chấn Trung vừa vào thấy Vương Trạch Vinh nằm ở trên cáng, đầu được băng bó.

Trương Chấn Trung nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Bí thư Vương, đường lập tức sẽ được thông. Thường Hồng bây giờ không thể không có Bí thư, mau tỉnh lại.

Lúc này chỉ thấy Ngô Kim Thành cũng đi đến. Sau khi đuổi được Phùng Triêu Lâm đi, y lập tức chạy đến đây xem tình hình của Vương Trạch Vinh.

- Chính ủy Trương, Bí thư Vương thế nào rồi?

Ngô Kim Thành hỏi.

Trương Chấn Trung không nói gì, Long Dũng Đình ngồi bên nói:

- Bí thư Vương không sao, chủ yếu là mệt nên rất nhanh sẽ khỏi.

- Thật sự không sao chứ?

Mắt Ngô Kim Thành sáng lên, y rất chú ý đến câu nói này.

Long Dũng Đình nói:

- Chắc không có việc gì.

Trương Chấn Trung nói:

- Vậy sao Bí thư Vương còn chưa tỉnh?

Một bác sĩ ở bên nói:

- Hai lãnh đạo yên tâm, Bí thư Vương chỉ bị nồi sắt va vào mà thôi. Đồng chí này nói đúng, Bí thư Vương do mất máu nhiều và quá mệt mỏi nên ngất, truyền dịch là sẽ tốt ngay.

Ngô Kim Thành nghe bác sĩ nói như vậy liền thở dài một tiếng. Nghĩ đến hành vi của Phùng Triêu Lâm, Ngô Kim Thành không khỏi cười thầm trong lòng