Quan Khí​

Chương 542: Muốn lên chức phải có ánh mắt




Tình hình Phượng Hải khiến nhiều người thấy không rõ ràng. Chuyện nữ nhân viên phục vụ và thanh niên nước Pháp vẫn còn lan truyền, càng có một vài cán bộ thầm tính toán tình hình có thể xuất hiện. Bọn họ đều có kết luận đó chính là Chánh văn phòng Ủy ban Triệu Hải Đào lần này coi như xong.

Trong quá trình phân tích mấy lãnh đạo, mọi người đều phân tích Vương Trạch Vinh. Là thường vụ trẻ nhất Thành phố Phượng Hải, Vương Trạch Vinh đương nhiên là tâm điểm mà mọi người chú ý.

Bởi vì chú ý đến Vương Trạch Vinh, rất nhiều người biết mục đích đến đây của Ouni. Chuyện Ouni theo đuổi Vương Trạch Vinh có không ít người biết, bây giờ Ouni đến tận đây thì không ít người muốn ngồi xem kịch hay.

Không thấy chuyện của Vương Trạch Vinh và Ouni lại thấy việc xảy ra trong khách sạn, điều này làm rất nhiều người giật mình.

Đương nhiên làm mọi người kỳ quái là không thấy giữa Vương Trạch Vinh và Ouni xảy ra chuyện gì.

Vương Trạch Vinh không biết đó là sau khi Ouni đến Vương Trạch Vinh thì đã có một vài phóng viên bí mất để Phượng Hải. Các phóng viên này nhìn chằm chằm vào Ouni.

Mọi người biết chỉ cần Ouni hành động, Vương Trạch Vinh rất khó nói ra mình không làm gì. Các phóng viên này không tin Vương Trạch Vinh không động lòng với Ouni.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết mình hút khách như vậy, không ngờ có cả phóng viên báo nước ngoài chú ý đến hắn. Gần đây hắn ngoài đi cùng người nước Pháp thì cũng dồn nhiều tâm sức trong công tác nông nghiệp. Phượng Hải là một thành phố công nghiệp, nhưng Vương Trạch Vinh thấy có nhiều đất bỏ hoang nên hắn có suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh vừa tắm xong đi ra ngoài thì thấy Cục trưởng cục Công an thành phố Điền Quang Bình đang ngồi trong phòng khách.

Thấy Điền Quang Bình đến, Vương Trạch Vinh ngẩn ra nhưng vẫn cười cười đi tới bắt tay.

- Cục trưởng Điền tới?

Vương Trạch Vinh không ngờ Điền Quang Bình lại đến nhà mình.

Điền Quang Bình mặc dù đang nói chuyện với Lữ Hàm Yên, nhưng hắn vẫn thầm quan sát đến gian phòng tắm. Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, hắn lập tức đứng lên:

- Phó thị trưởng Vương, tôi vẫn muốn đến thăm nhưng sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi.

Điền Quang Bình nói chuyện rất cung kính, không hề có vẻ gì là kiêu ngạo cả.

Vương Trạch Vinh biết tình hình của Điền Quang Bình. Điền Quang Bình không vào Thị ủy nhưng là một Cục trưởng cục Công an nên quyền lực khá lớn. Ngay cả bí thư đảng ủy công an Thu Phẩm Chu cũng không có cách nào làm gì hắn.

Bố Điền Quang Bình là nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Mặc dù đã về hưu nhưng quan hệ vẫn rộng. Được mọi người chiếu cố nên Điền Quang Bình ngồi vững trên ghế Cục trưởng Cục công an thành phố Phượng Hải. Chẳng qua vì ông bố đã lui nên sức ảnh hưởng không bằng trước. Bây giờ Điền Quang Bình muốn tiến lên là rất khó.

Lần này Điền Quang Bình đến là có mục đích của mình. Sau khi Lãnh đạo tỉnh ủy có vài người thay đổi, Điền Quang Bình càng lúc càng khẩn trương. Nếu tiếp tục như vậy thì mình không biết chừng càng kém nữa.

Bố Điền Quang Bình mặc dù đã lui nhưng vốn là Trưởng ban tổ chức cán bộ nên ông nhìn rõ tình hình quan trường. Với tình hình Phượng Hải hiện nay, Điền Quang Bình và ông bố đã mấy lần trao đổi với nhau.

Điền Quang Bình còn nhớ những câu nói của ông bố.

- Quang Bình, đường của con bây giờ càng lúc càng khó đi. Nếu không dồn lực đánh cuộc một phen thì bố lo ngay cả chức Cục trưởng của con cũng khó giữ.

Lúc ấy Điền Quang Bình không hiểu lời ông bố. Hắn là Cục trưởng cục Công an khiến ngay cả bí thư đảng ủy cũng không thể chen chân vào. Nghe thấy ông bố nói như vậy, Điền Quang Bình hỏi:

- Bây giờ con đã khống chế chặt cục Công an, Thu Phẩm Chu cũng không xen vào nổi. Không tiến lên thì thôi, sao con có thể mất chức?

Ông bố nói:

- Con còn quá trẻ, con không nghĩ xem đến vị trí của con thì sau lưng ai chẳng có một hai chỗ dựa. Thu Phẩm Chu kia chẳng lẽ dễ thu thập vậy sao? Con dựa vào mặt mũi của bố mới đến được đây. Nếu con không thể tìm chỗ dựa mạnh thì đừng nói phát triển mà ngay cả giữ chức cũng rất khó khăn.

Điền Quang Bình mặc dù không tin hết nhưng hắn biết đúng là tồn tại vấn đề này. Lãnh đạo Thành phố Phượng Hải thì hắn không thèm để ý, Lãnh đạo tỉnh ủy lại khó câu kết. Điều này khiến hắn không có một chỗ dựa. Điền Quang Bình có chút lo lắng nên nói:

- Bây giờ trong Thị ủy Phượng Hải con không thấy ai đáng để con dựa vào. Bố nói xem ai có thể giúp con phát triển.

Ông bố nói:

- Xem ra con vẫn không cẩn thận phân tích từng người. Con có quan sát Vương Trạch Vinh không?

Vương Trạch Vinh?

Điền Quang Bình gật đầu nói:

- Vương Trạch Vinh đúng là có chút năng lực, nhưng hắn mới đến Phượng Hải, căn cơ không có, cho dù muốn đứng vững cũng khó khăn thì có thể có tác dụng gì chứ?

- Con phải có ánh mắt mới được. Nếu như con chỉ thấy tình hình trước mắt thì vĩnh viễn không thể lên chức. Con nghĩ xem Vương Trạch Vinh không nói có gia tộc nhà vợ, chỉ riêng Uông Nhật Thần tin tưởng hắn cũng sẽ không thể làm Phó thị trưởng không thôi. Mặc dù hắn bây giờ không có bao thực lực nhưng sớm muộn cũng sẽ có người thấy tiềm lực của hắn. Đến lúc đó con tìm chỗ dựa đã muộn. Bố cho rằng con bây giờ nên sớm thừa dịp mà dựa vào.

Điền Quang Bình nghe ông bố nói vậy cũng không hành động mà hắn chờ khi thấy rõ thế lực của Vương Trạch Vinh mới động. Càng tìm hiểu về Vương Trạch Vinh, Điền Quang Bình càng thấy Vương Trạch Vinh có tiềm lực lớn.

Hôm nay đến nhà Vương Trạch Vinh là do Điền Quang Bình đấu tranh tư tưởng mãi, hắn biết mình phải hành động.

Vương Trạch Vinh không biết suy nghĩ trong đầu Điền Quang Bình, đối với việc hắn đến thì khá khó hiểu. Nói thật Vương Trạch Vinh cũng muốn lôi kéo Điền Quang Bình, chẳng qua hắn biết một việc Điền Quang Bình không dễ lôi kéo.

Sau khi mời Điền Quang Bình ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:

- Thời gian này các anh chắc rất bận. Nhiều người nước Pháp đến như vậy, hơn nữa còn xảy ra chuyện, cục Công an coi như rất bận.

- Phó thị trưởng Vương, tôi đến đây còn một mục đích khác là báo cáo công việc.

Có ý gì? Vương Trạch Vinh có chút giật mình, lời này có ý dựa vào mình. Sao Điền Quang Bình lại làm như vậy?

Vương Trạch Vinh vốn ngồi dựa vào ghế liền ngồi ngay ngắn lên, đây là một việc rất quan trọng. Hắn không ngờ Cục trưởng cục Công an lại nhanh dựa vào mình như vậy, đây coi như việc rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Không nói đến báo cáo, tôi không quản công việc bên anh. Chẳng qua việc các anh làm tôi thấy, triển khai công tác rất tốt.

Theo suy nghĩ của Điền Quang Bình, hắn dù muốn dựa vào Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh này cũng sẽ có chút nghi ngờ. Vương Trạch Vinh nhất định sẽ điều tra và thử một chút mới được. Dù sao Điền Quang Bình hôm nay đến chỉ là tỏ vẻ, muốn Vương Trạch Vinh biết ý của mình là được.

Vương Trạch Vinh cũng đang suy nghĩ tại sao Điền Quang Bình muốn dựa vào mình. Cuối cùng Vương Trạch Vinh phát hiện mình không thể tìm được lý do.

- Phó thị trưởng Vương, sau này công tác bên cục Công an cần ngài chỉ đạo nhiều hơn.

Điền Quang Bình sau khi báo cáo xong liền bổ sung thêm một câu.

Nếu Điền Quang Bình đã nói như vậy, Vương Trạch Vinh đương nhiên sẽ nhận. Điều này rất có lợi cho sự phát triển của hắn ở Phượng Hải.

- Cục trưởng Điền nếu nói như vậy thì tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến hệ thống công an.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Điền Quang Bình rất vui vẻ, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh có ý nhận mình. Chỉ cần Vương Trạch Vinh nhận thì mình chỉ cần kiên định đi theo là được.

Điền Quang Bình đi một lúc mà Vương Trạch Vinh vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hắn thấy rất kỳ quái, sao Điền Quang Bình lại chạy đến dựa vào mình.

Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ thì Điền Quang Bình đã về đến nhà. Thấy ông bố ngồi xem Tv, Điền Quang Bình ngồi xuống nói.

- Con vừa đến nhà Vương Trạch Vinh.

- Tình hình thế nào con?

Điền Quang Bình nhíu mày nói:

- Con cảm thấy không tốt. Con thấy Vương Trạch Vinh như rất dễ tin lời con. Nếu nói như vậy thì con sẽ đánh giá thấp người này. Tùy tiện tin người như vậy thì sao có thể đi xa được?

Điền Quang Bình biết chuyện trong quan trường, nếu một lãnh đạo như Vương Trạch Vinh dễ tin người khác như vậy thì đó là việc rất không tốt.

Ông bố Điền Quang Bình cũng có chút khó hiểu, ông dùng tay gõ gõ vào thành ghế suy nghĩ một chút rồi nói:

- Việc này có hai khả năng, một là giống con nói, ngoài ra còn một việc khác đó là Vương Trạch Vinh biết rõ mục đích của con. Nếu nói như vậy thì Vương Trạch Vinh là người có năng lực rất mạnh, quyết đoán trong mọi việc.

- Bố cho rằng là tình huống nào?

- Điều này khó mà nói, theo bố thấy thì hắn ta không phải trường hợp đầu, nếu như vậy thì hắn không thể đi xa. Con nghĩ coi tuy nói hắn có chỗ dựa nhưng có thể trẻ như vậy đã là Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng, không có năng lực thì sao được.

Điền Quang Bình nói:

- Con nghiên cứu tình hình phát triển của hắn từ huyện Khai Hà thì thấy đúng là có năng lực. Ngoài ra con phát hiện một điều quan trọng đó là Vương Trạch Vinh đối rất tốt với người của mình. Mỗi lần rời đi đều giúp tay chân lên vị trí mới đi. Cho nên danh dự của hắn ở các nơi rất tốt.

- Con nếu quyết định dựa vào Vương Trạch Vinh, bố cho rằng con không nên chần chờ, quan trường kiêng kỵ nhất là việc này. Vương Trạch Vinh còn trẻ, không gian phát triển rất lớn. Bố tin không gian phát triển của con cũng lớn khi theo hắn.

Hôm nay Vương Trạch Vinh rất khó ngủ. Hắn nằm trên giường suy nghĩ tình hình của Điền Quang Bình. Hắn suy nghĩ đến đủ loại tình hình. Bây giờ thoạt nhìn tình huống của Điền Quang Bình không tốt mấy. Từ đủ loại dấu hiệu thì có thể thấy Thu Phẩm Chu đang tranh chấp với Điền Quang Bình.

Nghĩ đến việc tranh chấp lập, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ một chuyện quan trọng, Thu Phẩm Chu là Thường vụ thị ủy thì theo lý mình nên lôi kéo. Bây giờ có Điền Quang Bình, mình và Thu Phẩm Chu sẽ đối mặt nhau.

Chẳng qua nếu Điền Quang Bình dựa vào mình, việc này đã được quyết định. Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, việc này mình không có bất cứ đường lui nào. Dù sao Thu Phẩm Chu không phải đồng minh của hắn, đỡ Điền Quang Bình lên sẽ có tác dụng lớn đối với mình.