Quan Khí​

Chương 532: Bí thư thị ủy rất buồn bực




Lẳng lặng lắng nghe Lô Cát Xuân báo cáo, Âu Dương Hải Ba rất buồn bực. Chuyện này y đã nghe ra là có quan hệ với mình. Y cũng biết là ai làm chuyện này.

- Dù là ai cũng không được chiếm dụng tài sản quốc gia.

Âu Dương Hải Ba trầm giọng nói.

Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra Âu Dương Hải Ba biết ai làm chuyện này, vì trong cả quá trình mà Lô Cát Xuân báo cáo, Âu Dương Hải Ba không nói gì.

Lô Cát Xuân vừa báo cáo vừa quan sát Âu Dương Hải Ba. Bởi vì Âu Dương Hải Ba là Thường vụ tỉnh ủy nên có quyền lực tuyệt đối ở Phượng Hải. Lô Cát Xuân khó khăn lắm mới thấy Âu Dương Hải Ba phạm sai lầm nên khá vui vẻ.

- Bí thư Âu Dương, chuyện này chính quyền địa phương có chút khó xử.

Lô Cát Xuân nói.

Âu Dương Hải Ba nhìn Lô Cát Xuân rồi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Việc này các anh giải quyết, nếu ai ngăn cản thì bảo kẻ đó đến tìm tôi.

Nhìn Lô Cát Xuân và Vương Trạch Vinh ra ngoài, Âu Dương Hải Ba rất giận. Em vợ của y bây giờ càng lúc càng loạn, trước kia nể mặt vợ nên mắt nhắm mắt mở, không ngờ hắn lại dám làm đến mức này.

Âu Dương Hải Ba gọi điện cho vợ rồi nói:

- Cô nói với em trai của cô, đất ở thôn Liễu Thụ, cậu ta một đồng cũng đừng mong kiếm.

Vợ Âu Dương Hải Ba là hiệu trưởng trường Nhất Trung, thấy Âu Dương Hải Ba gọi điện nên khó hiểu hỏi:

- Trần Trường Quý làm chuyện gì mà anh tức như vậy?

Âu Dương Hải Ba nói:

- Đất ở thôn Liễu Thụ do cậu ta gây chuyện, tay dài quá đó.

Âu Dương Hải Ba bây giờ rất bực mình. Trần Trường Quý luôn gây phiền phức cho y, mỗi lần nói Trần Trường Quý thì vợ lại khó chịu. Hôm nay tình hình Lô Cát Xuân đã biết, Lô Cát Xuân chạy đến báo cáo chính là xem mình mất mặt, chuyện này nhất định phải khống chế nếu không truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến uy tín và danh dự của y.

Vương Trạch Vinh sau khi ra khỏi chỗ Âu Dương Hải Ba liền lập tức đến thôn Liễu Thụ. Sau khi đến nơi hắn liền gọi các cơ quan liên quan lại rồi nói:

- Thứ nhất dừng việc trồng trọt, khuyên mọi người rời đi. Không nhận bất cứ cây trồng nào hết. Thứ hai bởi vì mua bán đất đai là hành vi lén lút, chúng ta chỉ thừa nhận nông dân có đất chính chủ, những cái khác không nhận. Thứ ba lập tức tiến hành thu hồi ruộng đất.

Sau khi Vương Trạch Vinh bố trí công việc, các cơ quan lập tức tiến hành hoạt động thu hồi ruộng đất.

Trần Trường Quý biết thôn Liễu Thụ sẽ xây dựng khu giải trí là do Chánh văn phòng Thị ủy Cốc Mẫn Khởi báo cho. Hắn có một suy nghĩ, nghĩ đến việc xây dựng khu giải trí nên nhất định sẽ thu mua đất, vì thế hắn liền phái người chạy đến mua bán đất với nông dân. Hắn rất tự tin vào quyền lực của ông anh rể mình tại Phượng Hải, không gì là không thể giải quyết.

Trần Trường Quý vừa trả tiền mua đất vừa bỏ tiền ra mua các vật dụng, giống cây, hắn đúng là rất bận. Nhưng nghĩ đến mình sẽ kiếm được một khoản lớn, hắn vô cùng hưng phấn.

- Cậu, anh rể bây giờ đang rất giận. Ông ấy nói em đừng mơ lấy được một đồng trên đống đất đó. Cậu thấy bây giờ nên như thế nào?

Thấy chị gái gọi tới, Trần Trường Quý cười nói:

- EM biết anh rể sẽ không đồng ý. Yên tâm đi ạ, người bên dưới nhất định nể mặt anh rể. Dù sao mọi người cũng được chia không ít mà.

Trần Trường Quý rất tự tin vì anh rể là Thường vụ tỉnh ủy, ai lại không cho mặt mũi.

Trần Trường Quý vừa bỏ điện thoại xuống liền nhận được điện thoại của chủ tịch xã:

- Giám đốc Trần, chuyện của anh có chút thay đổi. Vừa nãy Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị và thống nhất mấy nội dung. Dù là ai thì cũng sẽ không nhận đất nếu không phải chính chủ.

Nghe chủ tịch xã nói như vậy, Trần Trường Quý cười nói:

- Tôi muốn xem thằng Vương Trạch Vinh đó làm như thế nào?

Trần Trường Quý không tin Vương Trạch Vinh không nể mặt Âu Dương Hải Ba. Hắn hiểu rõ tình hình ở Phượng Hải này, mỗi khi mình làm việc thì chỉ cần đưa tấm biển ông anh rể ra thì đám quan chức sẽ cho mặt mũi. Dù ông anh rể không đồng ý thì cũng sẽ thành công mà.

- Giám đốc, chuyện không hay rồi, bên phía chính quyền đang khuyên người của chúng ta, hơn nữa nói chỉ nói chuyện với nông dân, không nói chuyện với chúng ta.

Trần Trường Quý nghe xong vội vàng đi ra ngoài. Hắn quyết định phải gặp đám người thu đất kia.

Chánh văn phòng thu đất là một người phụ nữ xinh đẹp tên Hồng Tú Kiều. Sau khi được thành phố điều động cô ta liền lập tức tới đây.

Khi Trần Trường Quý vào văn phòng liền ra vẻ kiêu ngạo nói với Hồng Tú Kiều:

- Tôi là Trần Trường Quý, nghe nói các người muốn thu hồi đất, tôi hỏi các người có thể bồi thường bao nhiêu.

Hồng Tú Kiều nói:

- Việc này chúng tôi nhất định làm theo chính sách, quyết không làm nông dân bị thiệt.

- Tôi nghĩ cô không rõ tình hình đất đai rồi. Đất bây giờ là của tôi, tôi cũng mới trồng hoa màu, các người nếu muốn thu mua thì phải bồi thường bao nhiêu?

Hồng Tú Kiều đưa một tờ truyền đơn cho Trần Trường Quý xem:

- Ở đây, anh tự xem đi.

Trần Trường Quý thực ra biết nhưng giả vờ nhìn một chút rồi nói:

- Được đó, vì ủng hộ xây dựng của quốc gia, tôi đồng ý tặng tất cả đất của mình cho quốc gia.

Hồng Tú Kiều cười nói:

- Việc này chúng tôi giao hết cho thôn tiến hành. Theo chúng tôi biết thì đất của nông dân chứ không phải của cá nhân.

Trần Trường Quý liền lấy một tập giấy có chữ ký của nông dân ra mà nói:

- Có nhìn thấy không, nông dân đều bán đất cho tôi, chỉ là chưa làm xong thủ tục mà thôi.

Hồng Tú Kiều nói:

- Giấy tờ này của anh không rõ ràng, cho nên chúng tôi không thể nhận.

Trần Trường Quý rút điện thoại di động ra mà gọi:

- Lão Lý, tôi mua một ít đất ở thôn Liễu Thụ, anh xử lý thủ tục cho tôi. Tôi có chữ ký của nông dân rồi.

Thấy hắn không ngừng nói chuyện, Vương Trạch Vinh biết hắn tìm cơ quan nào đó mà xử lý. Xem ra hắn rất quen thuộc với người kia, nói toàn bằng giọng ra lệnh.

Nói chuyện xong, Trần Trường Quý cười nói:

- Các người yên tâm, tôi rất nhanh sẽ làm xong thủ tục.

Trần Trường Quý nói xong liền cười ha hả mà đi ra.

Vương Trạch Vinh nhíu mày gọi điện cho Cục trưởng cục Nông nghiệp Quách Bồi Ba.

Thấy Phó thị trưởng Vương gọi điện tới, mặc dù trong phòng không có ai nhưng Quách Bồi Ba vẫn cung kính đứng lên mà nói:

- Phó thị trưởng Vương, ngài tìm tôi?

- Cục trưởng Quách, người phụ trách việc cấp giấy phép quyền sử dụng đất là ai?

- Phó thị trưởng Vương, đó là do đồng chí Lý Quốc Huy phụ trách, sao vậy ạ?

- Thôn Liễu Thụ sẽ dùng để xây dựng khu giải trí, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện chuyển nhượng.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy ngay.

Quách Bồi Ba biết tình hình ở thôn Liễu Thụ, nghe Vương Trạch Vinh chuyên môn gọi tới nói chuyện này, hắn lập tức nghĩ chuyện có chút phức tạp nên vội vàng đi đến văn phòng Đăng ký đất.

- Lão Lý, dù là ai cũng không thể giải quyết chuyện chuyển nhượng đất đai ở thôn Liễu Thụ. Anh phải chú ý, nếu không anh tự chịu trách nhiệm.

Lý Quốc Huy nhìn thấy văn phòng không có ai nên nhỏ giọng nói:

- Cục trưởng, việc này có chút khó xử, tôi vừa nhận được điện thoại của Trần Trường Quý. Hắn nói mình mua một ít đất ở thôn Liễu Thụ, nông dân đã ký giấy chuyển nhượng.

Quả nhiên có chuyện. Quách Bồi Ba nghĩ đến cuộc điện thoại của Vương Trạch Vinh, hắn biết Vương Trạch Vinh nhằm vào việc này.

Quách Bồi Ba biết Trần Trường Quý là em vợ của Âu Dương Hải Ba. Theo lý thuyết thì hắn sẽ nể mặt Trần Trường Quý. Nhưng bây giờ Phó thị trưởng Vương đã lên tiếng thì khác, cần phải giữ vững nguyên tắc.

Đúng lúc này Trần Trường Quý dẫn người đi vào văn phòng.

- Hai vị lãnh đạo, tôi đến làm thủ tục chuyển nhượng đất, mau giúp tôi đi.

Lý Quốc Huy nhìn Quách Bồi Ba một cái rồi nói:

- Giám đốc Trần, đất thôn Liễu Thụ không dễ xử lý, bên chính quyền vừa có thông báo.

- Tôi có giấy tờ, các người nói cho tôi là có làm hay không?

Trần Trường Quý tức giận nói.

Quách Bồi Ba biết mình phải ra mặt nên nói:

- Giám đốc Trần, thành phố vừa có thông báo, không phải chúng tôi không giúp anh.

Trần Trường Quý trừng mắt nhìn Quách Bồi Ba mà nói:

- Cục trưởng Quách, việc này tôi nhớ. Tôi không tin ở Phượng Hải này có chuyện mà Trần Trường Quý tôi không làm được.

Nhìn Trần Trường Quý đi ra ngoài, Quách Bồi Ba vội vàng gọi cho Vương Trạch Vinh nói chuyện ra một lần.

Nghe Quách Bồi Ba báo cáo, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Âu Dương Hải Ba. Xem ra Âu Dương Hải Ba không có biện pháp hữu hiệu rồi.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Âu Dương Hải Ba đập bàn nói:

- Không cần để ý đến nó, các anh mau chóng hoàn thành việc thu hồi và bồi thường cho nông dân.

Âu Dương Hải Ba rất tức, nếu không cho thằng Trần Trường Quý một trận thì về sau không biết xảy ra chuyện gì nữa.