Quan Khí​

Chương 328: Bỏ được mũ huyện nghèo đói




Vương Trạch Vinh nhìn mọi người, nói:

- Ở đây có một vấn đề, đó là liệu chúng ta còn muốn nhận khoản trợ cấp của quốc gia cho người nghèo nữa hay không?

Nghe xong lời này, không ai dám tùy tiện lên tiếng. Hàng năm, quốc gia vẫn chuyển một số tiền để giúp đỡ người nghèo, nếu cố gắng thì huyện Đại Phường có thể không cần nhận nữa.

Đăng Lực Khôn nói:

- Việc nhận các khoản giúp đỡ người nghèo hay không là một vấn đề, đột nhiên lại không nhận nữa à?

Mao Hiếu Lễ gật đầu nói:

- Đây thực sự là một vấn đề.

Mâu Tường Cương nói:

- Huyện Đại Phường đã tự mình cố gắng thoát ra khỏi nghèo khó. Đây là một thành tích rất tốt.

Trong giọng nói của Mâu Tường Cương ngầm có ý: Hiện lãnh đạo ai mà chẳng cần có thành tích, ở huyện Đại Phường chính sự cố gắng của cả bộ máy mới đưa nhân dân thoát khỏi nghèo đói, chính là một chiến tích lớn. Việc này sau khi đăng báo, sẽ nhiều người sẽ có lợi, nên trước mắt chiến tích này cũng sẽ hết sức hấp dẫn.

Chiêm Lệ Quyên nói:

- Hay là mời Bí thư Vương quyết định.

Cô vừa nói ra, nhiều người thầm than trong lòng, cô gái này thông minh thật. Với chiến tích này thì cần nghĩ ngay tới Vương Trạch Vinh đang ngồi chỗ kia, phải nói đến Vương Trạch Vinh quyết định, cần gì hao tâm khổ tứ như thế.

Vương Trạch Vinh nhìn tất cả mọi người rồi nói ra ý tưởng của mình:

- Đây là một chuyện tốt, muốn giấu diếm cũng khó. Tuy đã thoát khỏi nghèo khó, nhưng trọng trách vẫn còn nặng nề lắm. Tôi cho rằng không cần chúng ta báo cáo việc này lên cấp trên, chỉ dựa vào số liệu thôi họ cũng đã biết tình hình. Các đồng chí hãy chuẩn bị tốt các công việc, chắc chắn cấp trên sẽ tiến hành xuống xem xét.

Hội nghị chủ yếu thảo luận về tình hình thoát khỏi nghèo đói của huyện Đại Phường. Tiếp theo Vương Trạch Vinh tiến hành phân công công tác rồi kết thúc hội nghị.

Đúng như Vương Trạch Vinh nói. Sau khi huyện Đại Phường báo cáo số liệu thống kê lên, Thị trưởng Trương Tùng xem qua một lượt rồi nói:

- Số liệu của huyện Đại Phường liệu có sai lệch không?

Phó thị trưởng Giang Duy nói:

- Theo số liệu tính toán cho thấy không có sự sai lệch ở huyện Đại Phường.

Trương Tùng nói:

- Như vậy đi, để đảm bảo số liệu này chuẩn bị là không sai, ông hãy chỉ đạo tài vụ tổ chức công tác thống kê, thuế vụ, tiến hành kiểm tra lại. Đối với huyện Đại Phường cho lập tổ nhóm đến tiến hành phúc tra.

Tổ phúc tra do Phó thị trưởng Giang Duy dẫn đầu rất nhanh xuống huyện Đại Phường tiến hành phúc tra.

Vương Trạch Vinh cũng không có gì phải lo lắng, vì tất cả các hạng mục phúc tra đã có sẵn.

Ngô Nghi Tĩnh đi vào văn phòng Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trưởng ban Ngô, mời ngồi. Mục đích tiếp theo của tôi là muốn tuyên truyền công tác của huyện Đại Phường một chút, chị hãy nghiên cứu giúp xem. Nếu không có gì thay đổi thì tình hình Đại Phường thoát khỏi nghèo đói sẽ nhanh chóng đến tai tỉnh thành. Đây là một việc lớn, xem chừng các cấp liên quan đã thấy rất hứng thú với việc này. Hơn nữa, Đại Phường là nơi tiến hành thí điểm lưu chuyển đất đai. Hai việc này cùng tồn tại thì công tác tuyền truyền sẽ đạt hiệu quả cao, phải chuẩn bị sẵn mới được.

Ngô Nghi Tĩnh chắc là vừa mới li hôn nên vẻ mặt buồn buồn. Nghe xong Vương Trạch Vinh sắp xếp, cô gật đầu nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị tốt các công việc.

Vương Trạch Vinh nhìn thấy Ngô Nghi Tĩnh cũng không cảm thấy được giải thoát sau khi li hôn, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Gia đình có khỏe không?

Ngô Nghi Tĩnh nói:

- Khỏe cả ạ.

- Ừ, cũng phải chú ý đến sức khỏe, còn đứa nhỏ có ai trông coi cho không?

Tuy rằng chỉ mấy câu hỏi thăm quan tâm, nhưng vẻ mặt của Ngô Nghi Tĩnh tỏ ra rất cảm kích. Đừng nghĩ Vương Trạch Vinh tuổi còn trẻ, nhưng lại rất biết quan tâm an ủi người khác.

-Đứa nhỏ có ông bà trông coi, cảm ơn Bí thư Vương đã lo lắng.

Ngô Nghi Tĩnh nhỏ nhẹ đáp.

Vương Trạch Vinh phát hiện thấy, chính vì mấy câu hỏi thăm của mình mà quan khí của Ngô Nghi Tĩnh đã có chút hướng về phía mình, nên đã biết người phụ nữ này lúc này rất cần sự quan tâm.

Không nói thêm gì nữa, Ngô Nghi Tĩnh liền đi ra khỏi văn phòng.

Việc tổ phúc tra của thành phố tiến hành ở huyện Đại Phường, còn Vương Trạch Vinh lại đến thăm những thôn đặc biệt nghèo.

Đầu tiên là thôn Thạch Lâm, đây là một thôn nghèo nhất trong huyện. Lần đầu tiên đến thôn này, Vương Trạch Vinh chỉ còn thấy một số phụ nữ, còn người nhà họ vẫn còn phải đi làm ăn xa, vừa mới gặp đã thấy họ ăn mặc rất khổ sở. Sau khi trở về liền kêu gọi công nhân viên chức quyên góp quần áo cũ ủng hộ. Vậy mà lần này trở lại đây, toàn thôn đã thay đổi nhiều.

Đường sá sửa chữa lại đàng hoàng, một số người dân trong thôn ngồi túm năm túm ba ngồi hút thuốc nói chuyện phiếm trước nhà.

Sau khi xuống xe, Vương Trạch Vinh bước về phía mấy người.

- A, Bí thư Vương vừa đến.

Không biết là ai vừa nói nhưng ngay lập tức mọi người đến vây quanh Vương Trạch Vinh.

Đối với vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này, dân thôn Thạch Lâm vô cùng yêu mến. Từ sau khi Vương Trạch Vinh đến đây, đã có nhiều việc xảy ra. Đầu tiên là việc ủng hộ quần áo cũ, sau đó là cho tu sửa thông lại con đường, rồi lại tiến hành lưu chuyển đất đai, còn đem người ở sở nông nghiệp tỉnh đến đây biến vùng đồi núi thành những vườn cây ăn trái, khiến cho thu nhập của mỗi người hàng tháng được nâng lên. Mỗi gia đình đều có người làm việc trong trang trại trồng cây ăn quả với thu nhập cao. Nhiều hộ sau khi được tiếp thu kĩ thuật, vay được vốn tự khai hoang vùng đồi núi, tự sản xuất gieo trồng cây ăn trái. Không có Bí thư Vương thì hiện tại không có cuộc sống ấm no.

Mỉm cười và bắt tay mọi người, Vương Trạch Vinh thấy rõ trên mặt họ hiện ra mong ước cuộc sống sung túc.

Tìm thấy một tảng đã lớn, Vương Trạch Vinh bước đến ngồi. Một người tiến lại mời Vương Trạch Vinh một điếu thuốc lá.

Một nông dân khác can đảm bước lên châm lửa cho Vương Trạch Vinh.

- Cuộc sống của mọi người thời gian qua như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Nhờ Bí thư Vương mà hiện nay chúng tôi có cái ăn cái mặc, cuộc sống ngày một tốt lên.

Một người trẻ tuổi vui vẻ nói.

Một người khác đứng bên nói tiếp:

- Tam Oa hiện tại sướng lắm, vừa mới cưới vợ, được hầu hạ rất thoải mái.

Tất cả bọn họ cười phá lên.

Người trẻ tuổi kia cũng cười.

- Bọn trẻ có được đến trường không?

Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi han.

- Có chứ, trường tiểu học hy vọng cách đây 5km, thế mà bọn trẻ rất thích đi học.

Trưởng thôn lúc này nghe tin cũng chạy tới.

- Bí thư Vương, sao lại ngồi đây, nhanh đến trụ sở thôn đi nào.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ngồi đây nói chuyện cùng mọi người một chút, như thế mới biết được tình hình thực tế, quả không sai, phát triển rất khá.

Trưởng thôn cười nói:

- Hiện nay tình hình của thôn rất khá. Mấy hôm trước có một ông chủ đến bàn về việc xây dựng trạm phát điện, tôi đang định lên huyện báo cáo.

Vương Trạch Vinh nói:

- Kinh tế cần phát triển toàn diện, quan trọng là mọi người có thu nhập cao, có gì khó khăn cần đề bạt cứ tìm tổ chức báo cáo.

Được sự hướng dẫn của trưởng thôn, Vương Trạch Vinh nắm rõ được tình hình của thôn Thạch Lâm. Sau đó Vương Trạch Vinh lại đi tới xem hai vùng còn nghèo đói khác.

Hiện tại Vương Trạch Vinh đã yên tâm. Tình hình của huyện Đại Phường đã tốt hơn, nông dân đã có thu nhập cao hơn. Tuy rằng chưa thể so sánh với các huyện khác, nhưng cũng cho thấy hiệu quả của việc lưu chuyển đất đai, ít nhất thì cũng đã giải quyết xong tình trạng thiếu đói của người dân.

Vương Trạch Vinh vừa mới trở về văn phòng, Mã Giới Yên liền đi đến.

Mã Giới Yên nhìn Vương Trạch Vinh cười nói:

- Bí thư Vương, tổ phúc tra của thành phố vừa đi khỏi, bọn họ đã rất hài lòng với tình hình ở huyện Đại Phường.

- Tốt lắm, điều này chứng tỏ huyện Đại Phường cũng không có chỗ nào gian dối.

Phó thị trưởng Giang Duy không phải là thường ủy, nhưng lại được phân công quản lí công tác lưu chuyển đất đai, nên tình hình ở huyện Đại Phường làm hắn rất hài lòng. Đây không chỉ là chiến tích của huyện Đại Phường, mà là chiến tích của người được phân công quản lí như hắn. Sau khi xác nhận những số liệu ở huyện Đại Phường, hắn lập tức chạy đến gặp Trương Tùng, kể tỉ mỉ lại tình hình ở huyện Đại Phường. Giang Duy nói:

- Thị trưởng Trương, theo căn cứ chúng ta phúc tra tại Đại Phường thì số liệu trong báo cáo của huyện Đại Phường cũng không có sai lệch. Hơn nữa, trong báo cáo chưa tính đến đầu tư của Công ty Tây Phong, nếu tính cả đầu tư của Công ty Tây Phong nữa thì con số này sẽ rất lớn.

Trương Tùng cũng không cần nghe thêm, chỉ được như số liệu báo cáo ở đây cũng là một thành tích lớn rồi.

Đợi Giang Duy đi, Trương Tùng gọi điện cho Phó chủ tịch tỉnh Bạch Hán Tùng.

Nghe xong Trương Tùng báo cáo, Bạch Hán Tùng nói:

- Tiểu Trương, Huyện Đại Phường có thể thoát được nghèo đói, các cậu nhất định phải tuyên truyền mạnh mẽ thành tích công tác của chính quyền.

Biết được sự ủng hộ của Bạch Hán Tùng, Trương Tùng liền đi tới văn phòng của Đỗ Thủ Như, gặp Đỗ Thủ Như nói:

- Bí thư Đỗ, tôi muốn báo cáo công tác ở huyện Đại Phường một chút.

Đỗ Thủ Như biết Trương Tùng phái người đi phúc tra tình hình ở huyện Đại Phường, còn Vương Trạch Vinh cũng đã gọi điện báo cáo mình. Lẳng lặng nghe xong Trương Tùng báo cáo, Đỗ Thủ Như nói:

-Đây là một chuyện tốt, chứng tỏ thành tích công tác của Quán Hà. Tôi sẽ triệu tập hội nghị, tiến hành sắp xếp một số công việc.

Huyện Đại Phường thoát khỏi nghèo đói, tin tức này truyền đi rất nhanh. Nói đến huyện Đại Phường là sẽ nói đến Vương Trạch Vinh, rất nhiều người biết lần này Vương Trạch Vinh sẽ phát triển tiếp.