Quan Khí​

Chương 302: Biến hóa




Huyện Đại Phường thay đổi kinh người làm Vương Trạch Vinh rất vui mừng. Không chỉ hắn vui mừng, những người theo hắn cũng mừng. Mọi người bây giờ đang lén bàn luận là bao giờ Vương Trạch Vinh sẽ thăng quàn. Vương Trạch Vinh có nhiều thành tích như vậy, đặc biệt là Huyện Đại Phường về cơ bản thoát khỏi cảnh phải sống nhờ tiền cứu trợ. Đây chính là thành tích rõ ràng nhất.

Vương Trạch Vinh cũng không khỏi vui mừng vì những việc mình đã làm. Việc thăng chức hay không thì tạm thời hắn không nghĩ đến, nhưng hắn làm nhiều công việc như vậy thì quan khí nhất định sẽ tăng lên không ít.

Dạo này vì bận nên cả tuần rồi Vương Trạch Vinh không xem quan khí của mình.

Vương Trạch Vinh giơ cốc lên nhấp một ngụm rồi cảm nhận quan khí của mình thay đổi.

Tại sao có thể như vậy?

Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình rất quái lạ, nó đúng là không ngừng tăng lên nhưng lại xuất hiện tình trạng tản mát. Tăng không nhiều bằng tan đi, mặc dù chênh lệch rất ít nhưng dù sao vẫn là tan đi.

Vương Trạch Vinh đúng là không thể hiểu nổi. Mình có làm gì sao chứ?

Bởi vì không biết nguyên nhân nên Vương Trạch Vinh cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn đứng dậy đi đến ban Tuyên giáo.

Từ sau khi Ngô Nghi Tĩnh đảm nhiệm chức trưởng ban Tuyên giáo đến nay, Vương Trạch Vinh đúng là không đến ban Tuyên giáo. Ngô Nghi Tĩnh có ý kiến với việc này và hy vọng Vương Trạch Vinh phải quan tâm các đồng chí ban Tuyên giáo một chút.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, cán bộ ban Tuyên giáo đều trở nên hưng phấn. Đừng nhìn tuổi tác của Vương Trạch Vinh không cao, những cống hiến của hắn cho Huyện Đại Phường thì không ai bằng được. Bây giờ thấy Huyện Đại Phường phát hiện nhanh như vậy, có rất nhiều người bàn tán Vương Trạch Vinh rất nhanh sẽ phát triển. Ai cũng muốn tạo quan hệ với hắn.

Ngô Nghi Tĩnh cũng rất cao hứng vì Vương Trạch Vinh có thể dành thời gian đến ban Tuyên giáo. Ngô Nghi Tĩnh cùng Vương Trạch Vinh đi vào từng phòng hỏi thăm các đồng chí.

Vương Trạch Vinh đi vào bắt tay người trong từng phòng, cổ vũ mấy câu làm không khí ban Tuyên giáo rất náo nhiệt.

Sau đó hai người về văn phòng của Ngô Nghi Tĩnh.

Ngô Nghi Tĩnh cười cười đầy quyến rũ mà nói:

- Nghe nói Bí thư Vương thích nhất uống trà Tiên sơn nhưng tôi không kịp chuẩn bị, chỉ có trà Thiết Quan Âm mà thôi.

Nhìn Ngô Nghi Tĩnh lúc này đúng là rất quyến rũ, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trà đó cũng được.

Ngô Nghi Tĩnh rót trà rất ưu nhã làm cho người ta rất muốn uống chén trà đó.

Ngô Nghi Tĩnh rót trà xong liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư, Huyện Đại Phường phát triển càng lúc càng nhanh. Bây giờ các hạng mục đang tiến hành sẽ khiến cho kinh tế trong huyện phát triển mạnh lên.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trước mắt mặc dù như vậy nhưng đường chúng ta đi còn rất dài. Đầu tiên chính là vấn đề tập huấn. Mấy hạng mục như trồng hoa, du lịch, xây dựng cần phải từ từ tiến hành mới được.

Ngô Nghi Tĩnh nói:

- Tôi đến Huyện Đại Phường mặc dù cũng nghĩ nơi đây sẽ phát triển, nhưng không ngờ lại phát triển nhanh như vậy. Điều này nói rõ một đạo lý chỉ cần có chính sách tốt thì nơi khó khăn cũng sẽ thoát được nghèo.

Vương Trạch Vinh nói:

- Còn phải thêm một điểm đó là có những người thực sự muốn làm việc. Các lãnh đạo Huyện Đại Phường thực sự chú tâm trong công việc thì Huyện Đại Phường mới có thể phát triển.

Thấy Vương Trạch Vinh một lòng suy nghĩ cho Huyện Đại Phường, Ngô Nghi Tĩnh nói:

- Bí thư không phải lúc nào cũng nên vùi đầu kéo xe mà cần quan sát xung quanh mới được.

Lời này của Ngô Nghi Tĩnh khá đột nhiên làm cho Vương Trạch Vinh tò mò:

- Trưởng ban Ngô có phải nghe được gì không?

Ngô Nghi Tĩnh nhìn Vương Trạch Vinh một chút rồi nói:

- Bí thư Vương, có chút chuyện tôi cũng không thể nói rõ. Nhưng tôi nghe nói bây giờ trên thành phố đang cạnh tranh vị trí Phó thị trưởng rất kịch liệt.

Việc này thì Vương Trạch Vinh biết. Phó thị trưởng Cao Nguyên Tân về hưu nên bây giờ có không ít người đang lén hoạt động. Chẳng qua đây không phải việc liên quan đến hắn, hắn cũng không quá quan tâm đến việc này.

Bố Ngô Nghi Tĩnh là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Thành phố Quán Hà, cô ta đột nhiên nói lời này với mình thì không biết là có ý gì.

- Trưởng ban Ngô, tin này hình như không liên quan đến tôi thì phải.

- Bí thư, ngài còn không biết ư. Bây giờ trên thành phố đang đồn rằng ngài sẽ vào chức Phó thị trưởng đó.

Vương Trạch Vinh đúng là rất ngạc nhiên đối với việc này. Tiền Dịch Tài không nói với hắn, mà hắn cũng không nhận được tin tức từ nguồn khác mà.

- Việc này sao có thể chứ?

Vương Trạch Vinh cũng thấy có chút buồn bực. Theo hắn nghĩ thì mình làm ở Huyện Đại Phường mới gần năm thì chắc chưa thể đến lượt hắn.

Ngô Nghi Tĩnh nói:

- Chuyện này vốn không có khả năng nhưng bây giờ khó mà nói. Nghe nói bởi vì Huyện Đại Phường phát triển rất tốt, trong cuộc họp ở trên Trung ương, lãnh đạo đã đưa ra lời khen. Vì vậy trên tỉnh đang lo lắng việc này.

- Chỉ là lời đồn mà thôi.

Ngô Nghi Tĩnh nói:

- Ngài có thể trở thành Phó thị trưởng nên rất nhiều người chú ý đến.

Sau khi từ ban Tuyên giáo về, Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề. Bố Ngô Nghi Tĩnh là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, cô ta nhất định nghe được một ít lời nói bất lợi đối với hắn nên mới nhắc nhở. Mặc dù chỉ là mấy lời mà thôi nhưng ân tình này đúng là không nhỏ.

Vì thế hắn liền gọi điện cho Tiền Dịch Tài:

- Bí thư Tiền, tôi muốn đến báo cáo công việc với ngài.

- Trạch Vinh à, tôi vừa lúc có chuyện cần tìm cậu. Tối cậu đến nhà tôi.

Tiền Dịch Tài nói.

Xe dừng lại gần nhà Tiền Dịch Tài, Vương Trạch Vinh mang theo một túi trà Tiên Sơn đi về phía nhà Tiền Dịch Tài. Tiền Dịch Tài cũng thích uống trà này.

Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, có một đôi vợ chồng đang ở nhà Tiền Dịch Tài liền vội vàng đứng dậy ra về.

Tiền Dịch Tài nói với Vương Trạch Vinh:

- Vào thư phòng nói chuyện.

Sau đó y dẫn Vương Trạch Vinh đi vào thư phòng.

Sau khi vào trong, Vương Trạch Vinh cẩn thận báo cáo một ít tình hình ở Huyện Đại Phường.

- Huyện Đại Phường phát triển rất tốt. Ở Huyện Đại Phường cậu rõ ràng đã có thành tích, tôi rất hài lòng với công tác của cậu.

Tiền Dịch Tài nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh một chút, sau đó cầm lấy thuốc châm lên mà hút.

Vương Trạch Vinh biết y nhất định có lời gì muốn nói nên ngồi im chăm chú lắng nghe.

- Phó thị trưởng Cao Nguyên Tân về hưu, ý kiến của các thường vụ rất không thống nhất. Cậu làm tốt công tác của mình là được. Có một số việc không nên tranh hơn thua.

Tiền Dịch Tài biết ý mà Vương Trạch Vinh đến đây nên y nói thẳng.

Vương Trạch Vinh nghe xong liền cũng biết vị trí Phó thị trưởng đang có sự cạnh tranh rất kịch liệt. Có lẽ các thường vụ Thành phố Quán Hà không có thống nhất. Theo ý của Tiền Dịch Tài chắc là muốn cho Vương Trạch Vinh đảm nhiệm vị trí. Chẳng qua từ tình hình trước mắt thì hội nghị thường vụ Thị ủy bây giờ không phải do Tiền Dịch Tài hoàn toàn định đoạt.

Mặc dù Tiền Dịch Tài là thân tín của Hạng Nam nhưng có những lời Vương Trạch Vinh không thể trực tiếp nói với y. Sau khi ra khỏi nhà Tiền Dịch Tài, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Khoái Phú Quyền. Từ sau khi Vương Trạch Vinh giúp đỡ Khoái Phú Quyền xong, quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Khoái Phú Quyền cười nói:

- Tôi đang định tìm cậu nói chuyện.

Vương Trạch Vinh rất nhanh đến địa điểm là quán trà mà Khoái Phú Quyền nói. Có lẽ Khoái Phú Quyền đang đánh mạt chược với nhóm người nào đấy. Hắn bảo người thay mình rồi cùng Vương Trạch Vinh sang ngồi ở một gian phòng khác.

- Trạch Vinh, Huyện Đại Phường phát triển quá tốt làm người ta đố kị. Bây giờ không ngờ có thường vụ đưa ra ý kiến muốn đưa cậu đến trường Đảng tỉnh học tập. Điều này tức là muốn đuổi cậu để bọn chúng hái quả đây mà.

Khoái Phú Quyền nói như vậy làm cho Vương Trạch Vinh giật mình, không ngờ còn có chuyện như vậy.

Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Khoái Phú Quyền nói:

- Huyện Đại Phường về cơ bản đã làm tốt trụ cột, sau đây muốn phát triển cũng không có gì khó. Những người này muốn mượn xu thế để phát triển thế lực của mình. Cũng may đề nghị này đã bị Tiền Dịch Tài bác bỏ.

Vương Trạch Vinh biết nếu phải đi học không phải là do thành tích mà được đề bạt, đó là cách giết người không thấy máu.

Nghĩ đến mình đang phát triển ở Huyện Đại Phường, bên trên đột nhiên điều hắn đi học tập. Hậu quả này quá lớn, chiêu này quá độc.

Xem ra có hai chuyện, một là đề bạt lên làm Phó thị trưởng thì vẫn còn có ý kiến khác nhau nên chưa thể quyết định. Ngay sau đó là chuyện muốn đẩy hắn rời khỏi Huyện Đại Phường, không muốn cho hắn có thành tích, không muốn hắn thuận lợi lên chức.

Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Khoái Phú Quyền nói:

- Đề nghị chính là Triệu Minh Tích, Thị trưởng Ngũ cũng đồng ý.

Nghe thấy là hai người này, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên có suy nghĩ phải đấu với chúng một trận. Mặc dù đấu không lại Ngũ Toa Đức nhưng đối phó Triệu Minh Tích một chút thì có thể. Không ngờ tên này lại hẹp hòi như vậy, chỉ vì chuyện của thằng con mà không ngừng gây khó dễ mình.

Mặc dù Vương Trạch Vinh có suy nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn chôn chặt trong lòng. Việc này phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.

- Chuyện xảy ra bao giờ?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Tôi đoán là do tên Triệu Minh Tích âm thầm hoạt động một chút nhưng hiệu quả không cao. Hắn không ngờ tôi và lão Phan đều đứng ra phản đối. Ha ha.

- Cảm ơn anh.

Vương Trạch Vinh biết nếu hai người này không đứng ra phản đối thì có lẽ sẽ làm đối phương đạt được mục đích.

- Ha ha, chúng ta đâu cần nói như vậy. Vị trí Phó thị trưởng vẫn chưa được định đoạt. Cậu vẫn có cơ hội.

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra về sau mình phải lưu tâm một chút tình hình trên thành phố mới được. Ngô Nghi Tĩnh nói rất đúng, không thể vùi đầu kéo xe mãi mãi mà phải xem xung quanh một chút.