Quan Khí​

Chương 293: Khoái Phú Quyền có vấn đề




Vương Trạch Vinh ra khỏi phòng làm việc của Tiền Dịch Tài liền bắt đầu suy nghĩ tiếp theo sẽ làm gì. Bí thư Tiền rất coi trọng cải cách ở Huyện Đại Phường, đã đưa ra một ít ý kiến.

- Trạch Vinh, đến chỗ Bí thư Tiền à?

Một người đột nhiên hỏi hắn.

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên thì thấy là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Khoái Phú Quyền. Hai người cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Mà Khoái Phú Quyền đã giúp Vương Trạch Vinh rất nhiều.

- Bí thư Khoái, chào anh.

Vương Trạch Vinh vội vàng chào đối phương.

Khoái Phú Quyền cười nói:

- Huyện Đại Phường phát triển rất tốt. Nghe nói công tác thu hút đầu tư ở huyện phát triển rất nhanh.

Khoái Phú Quyền thực ra rất chú ý tình hình Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mới bắt đầu mà thôi, vẫn còn kém nhiều.

Khoái Phú Quyền nói với Vương Trạch Vinh:

- Hôm nay tôi không có việc, hai anh em ta đi làm chén chứ?

Khoái Phú Quyền yêu cầu thì Vương Trạch Vinh tự nhiên phải đồng ý cười nói:

- Tôi mời Bí thư Khoái.

Theo yêu cầu của Khoái Phú Quyền, Vương Trạch Vinh ngồi cùng xe với y. Có lẽ hôm nay Khoái Phú Quyền đến chỗ Tiền Dịch Tài có việc, nhưng sau khi thấy Vương Trạch Vinh thì hắn liền tạm thời thay đổi quan hệ không gặp Tiền Dịch Tài nữa.

Theo Khoái Phú Quyền nghĩ thì Vương Trạch Vinh quan trọng hơn Tiền Dịch Tài.

Xe đi vòng vèo đến chỗ nào đấy mà Vương Trạch Vinh cũng không biết. Đây rõ ràng là nơi Khoái Phú Quyền thường hay tới. Nhìn cảnh xung quanh, Vương Trạch Vinh cảm thấy nơi này rất được.

Thấy xe của Khoái Phú Quyền, giám đốc sơn trang vội vàng chạy ra.

Khoái Phú Quyền xuống xe liền nói với giám đốc:

- Tiểu Lưu, vẫn chỗ cũ đó nhé.

Giám đốc cười nói:

- Chỗ đó vẫn dành riêng cho ngài. Thực đơn như cũ ạ?

Khoái Phú Quyền nói:

- Đừng có mang rượu lung tung lên đó.

Giám đốc nói:

- Ngài yên tâm.

Vương Trạch Vinh thấy lái xe của Khoái Phú Quyền đã đến nói chuyện với Long Dũng Đình. Hắn liền cùng Khoái Phú Quyền đi vào một căn phòng khá sang trọng.

- Trạch Vinh, tôi vẫn chưa có cơ hội ngồi uống rượu riêng với cậu. Hôm nay chúng ta phải uống nhiều vào đó.

Vương Trạch Vinh thầm than mình uống bao rượu cũng được.

Khi hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh vô tình thấy quan khí của Khoái Phú Quyền. Hắn giật mình vì quan khí của Khoái Phú Quyền đang có hiện tượng tán loạn.

Nhưng hắn lại thấy có vẻ như Khoái Phú Quyền không có cảm giác gì với việc này.

Vừa phát hiện ra việc này, Vương Trạch Vinh cũng thầm nghĩ dù nói như thế nào thì Khoái Phú Quyền cũng là người ủng hộ mình. Nếu hắn xảy ra chuyện thì không có chỗ tốt gì với mình.

- Bí thư Khoái.

Vương Trạch Vinh vừa gọi như vậy thì Khoái Phú Quyền đã không vui nói:

- Tôi mặc dù lớn tuổi hơn cậu nhiều nhưng chúng ta là anh em, cậu gọi tôi như vậy thì có vẻ xa lạ quá.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Được rồi, tôi gọi anh là Khoái đại ca.

Khoái Phú Quyền cười nói:

- Vậy mới đúng, Trạch Vinh vừa định nói gì thế?

Vương Trạch Vinh nói:

- Khoái đại ca, anh gần đây có gặp chuyện gì không?

- Chuyện gì là chuyện gì? Cậu có phải nghe được điều gì từ đâu đó?

Khoái Phú Quyền khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh. Lời Vương Trạch Vinh nói hắn khá coi trọng, nghĩ đến quan hệ của Vương Trạch Vinh, hắn liền lo lắng.

Không có chuyện gì ư?

- Khoái đại ca, nếu như có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói.

Khoái Phú Quyền bây giờ chẳng còn tâm trạng ăn uống, Vương Trạch Vinh nói như vậy không khác gì chiếc búa đánh vào đầu hắn. Hắn làm trong ngành công an nên rất giỏi quan sát. Bây giờ thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Trạch Vinh, hắn liền rất lo lắng. Chẳng lẽ mình thật sự có chuyện gì ư?

- Trạch Vinh, có gì thì cậu nói rõ ra đi, làm tôi lo lắng như vậy. Rốt cuộc cậu nghe chuyện gì bất lợi cho tôi thế?

Vương Trạch Vinh đúng là không biết trả lời như thế nào, hắn đành nói:

- Có chút tin tức bất lợi đối với anh, hình như có ai đó đang nhằm vào anh. Nhưng cụ thể là gì thì tôi không rõ. Anh phải chú ý đó, chuyện này ảnh hưởng đến quan chức của anh.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Khoái Phú Quyền hoảng hốt. Chuyện ảnh hưởng đến quan chức thì không hề nhỏ rồi.

Thấy không thể hỏi rõ được, Khoái Phú Quyền cảm thấy phải mau chóng đi tìm hiểu mới được. Hắn chẳng còn muốn ăn cơm nữa. Đương nhiên đối với việc Vương Trạch Vinh có thể kịp thời nhắc nhở làm hắn rất cảm kích. Hắn nghĩ Vương Trạch Vinh có quan hệ trên tỉnh thì cũng có chút mục tiêu, việc này chắc là từ trên hạ xuống. Nếu thật là như vậy thì ảnh hưởng đến quan chức của hắn cũng là tất nhiên.

- Trạch Vinh, tôi vốn định ngồi uống với cậu nhưng nghe cậu nói như vậy thì tôi phải về suy nghĩ mới được, không thể uống với cậu.

Khoái Phú Quyền thấy Vương Trạch Vinh ăn xong liền nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Khoái đại ca, việc này anh nhất định phải chú ý, ảnh hưởng rất lớn đấy.

- Cảm ơn nhiều.

Tiễn Vương Trạch Vinh đi, Khoái Phú Quyền lập tức gọi cho Nguyễn Dũng.

Nguyễn Dũng vừa nghe điện, Khoái Phú Quyền hỏi:

- Lão Nguyễn, gần đây trong tỉnh có chuyện gì liên quan đến Quán Hà không?

Lời này của Khoái Phú Quyền làm Nguyễn Dũng ngẩn ra một chút. Lão Khoái này không có việc gì thì sẽ không gọi điện cho hắn.

Nguyễn Dũng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi nghe được một chuyện, nghe nói là con trai thứ hai của anh mở một câu lạc bộ giải trí rất lớn ở Huyện Đại Phường?

Khoái Phú Quyền nói:

- Tôi có nghe đến, nghe nói làm ăn cũng được.

- Lão Khoái, làm ăn phải chân chính, đừng có làm chuyện phi pháp.

Nguyễn Dũng nhắc một câu.

Phi pháp? Khoái Phú Quyền sợ hãi. Hắn biết con thứ hai của mình mở câu lạc bộ ăn uống giải trí ở Huyện Đại Phường, nhưng hắn không nghe nói có chuyện vi phạm pháp luật mà.

- Lão Nguyễn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

- Cụ thể tôi cũng không rõ, anh tự điều tra một chút. Không biết chừng ảnh hưởng đến anh đó.

Khoái Phú Quyền đổ mồ hôi lạnh, xem ra trên tỉnh rất chú ý đến việc này. Chẳng lẽ thằng ranh này làm chuyện phi pháp. Nếu thật sự là như vậy thì chức của hắn đừng mong giữ được.

Khoái Phú Quyền vội vàng về nhà rồi lớn tiếng quát với vợ:

- Thằng hai đâu? Mau gọi nói về.

- Nghe nói con đến Huyện Đại Phường. Ông nhìn xem, đây là Tv mà con mới mua về đó, xem rất được.

Bà vợ vừa cười vừa nói.

Nhìn Tv rất to, Khoái Phú Quyền càng hoảng sợ. Vương Trạch Vinh nhắc nhở rồi đến lượt Nguyễn Dũng nói, hắn về cơ bản đã xác định chuyện là do thằng con thứ hai.

Khoái Phú Quyền rút điện thoại gọi, đầu bên kia bắt máy thì hắn nghe thấy tiếng phụ nữ cười đùa.

- Về ngay cho ta.

Khoái Phú Quyền hét lớn.

Con trai thứ hai của Khoái Phú Quyền là Khoái Cương. Hắn ỷ vào việc bố mình là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố nên làm ăn ở Huyện Đại Phường càng lúc càng lớn. Vì hấp dẫn mọi người nên hắn cũng từ từ kéo gái, cả việc đánh bạc. Khách đến chơi nghe nói hắn có ông bố là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố nên càng yên tâm.

Hàng ngày kiếm được rất nhiều tiền, Khoái Cương cảm thấy mình sẽ phát triển lớn hơn nữa.

Khoái Cương đang ôm hai cô gái mà chơi thì đột nhiên nghe thấy ông bố hét lớn như vậy, hắn đành phải bỏ người đẹp lại mà lái xe về Quán Hà.

Khoái Phú Quyền ngồi đó không ngừng hút thuốc. Hắn cảm thấy sợ hãi với việc này. Hắn thật không biết con mình rốt cuộc làm gì. Bây giờ có nhiều người để ý đến ghế của hắn, nếu thật sự có chuyện thì hắn không dám nghĩ nữa. Cũng may mình biết sớm, có lẽ giải quyết được việc này.

Thấy Khoái Phú Quyền như vậy, vợ y liền lo lắng hỏi:

- Lão Khoái, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Khoái Phú Quyền nói:

- Tôi cũng muốn biết đây.

Huyện Đại Phường cách Quán Hà không xa nên rất nhanh Khoái Cương đã về.

Nhìn Khoái Phú Quyền ngồi trên ghế hút thuốc, Khoái Cương nói:

- Bố, có chuyện gì mà giục con về gấp thế?

- Nói, mày làm gì ở Huyện Đại Phường để cấp trên điều tra?

Nghe Khoái Phú Quyền nói như vậy Khoái Cương hắn không khỏi sợ hãi. Hắn biết việc mình làm nên vội vàng nói:

- Con không làm gì hết, làm ăn chân chính mà.

Thấy Khoái Cương không nhận, Khoái Phú Quyền vỗ bàn nói:

- Đến bây giờ rồi mà mày còn không nói ra ư, vị trí của tao sắp không giữ được rồi đó.

Khoái Cương biết chỗ dựa lớn nhất của mình là ông bố. Nếu bố hắn xảy ra vấn đề thì hắn cũng xong đời. Vì thế hắn biết không thể nói dối nữa:

- Cũng không có gì, con chỉ cho mấy đứa con gái tiếp khách. Có người muốn đánh bạc nên con cung cấp địa điểm cho họ mà thôi.

Khoái Cương nói rất hời hợt nhưng làm Khoái Phú Quyền muốn ngất đi. Hắn biết việc này mà bị điều tra ra thì xong rồi.

- Mày lập tức đóng ngay mấy thứ đó cho tao, phải dùng bao tiền cũng được. Bắt đầu từ bây giờ, tao không muốn thấy mày làm chuyện phi pháp nữa.

Khoái Phú Quyền biết chuyện như vậy liền phải nghĩ biện pháp đối phó.

Việc này quan trọng nhất là đừng để đối thủ của mình nắm được sơ hở gì.

Khoái Phú Quyền suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, câu lạc bộ ăn uống giải trí mà con tôi mở ở Huyện Đại Phường, nếu huyện cậu đi chỉnh đốn một chút có được không?

Vương Trạch Vinh biết Khoái Phú Quyền có ý gì, xem ra vấn đề ở trên người con trai của hắn. Vương Trạch Vinh không muốn có vụ việc gì ở Huyện Đại Phường nên lập tức đáp ứng:

- Yên tâm đi, việc này tôi sẽ cho người đi làm.

Vương Trạch Vinh hy vọng vấn đề này không lớn.